Lễ trao giải tiến hành tiếp tục. Bắc Bắc vừa xuống sân khấu, Triệu Manh Manh đã cười không ngừng:
"Chồng tôi rất thích làm nũng đó."
Bắc Bắc: ... ... ... .
Manh Manh cười một lúc mới nhìn cái cúp của Bắc Bắc, khen ngợi:
"Giỏi quá. Nhưng mà bài phát biểu cảm ơn của em có phải là quá nghiêm túc quá không, lời lẽ bài bản, đâu ra đấy."
"Chị Tĩnh bắt em nói như vậy đó. Ban đầu em cũng không nghĩ mình có thể đoạt giải, cho nên vừa rồi đầu óc mộng mị, chỉ buột miệng nói ra bài phát biểu cảm ơn mà chị Tĩnh bắt em học thuộc thôi." Bắc Bắc thật thà nói, cô hoàn toàn không có thời gian nghĩ bài cảm ơn khác. Theo bản năng thì nói cái mình quen thuộc nhất.
Manh Manh cười:
"Cũng tạm được. Nhưng mà em đêm nay coi chừng lại lên hot search nữa. Từ sau khi mối quan hệ của em và Chu Thịnh công khai, thật sự ngày nào cũng thấy em trên hotsearch."
Bắc Bắc bất đắc dĩ nhún vai:
"Em cũng có mong thế đâu." Cô càng mong muốn người hâm mộ quan tâm đến tác phẩm của mình nhiều hơn cơ.
Hạng mục trao giải tiếp theo, khiến Bắc Bắc không thể ngờ là cô còn nhận được giải thưởng diễn viên mới.
Nói tóm lại, một người không kỳ vọng là có giải thưởng lại nhận được hai giải, cũng thật sự hơi bị bất ngờ.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, ngoài cửa vẫn tập trung rất nhiều phóng viên. Bọn họ chen lấn muốn được phỏng vấn những nghệ sĩ đoạt giải trong đêm nay, còn có Bắc Bắc và Triệu Manh Manh là quan trọng hàng đầu, đương nhiên có cả Lê Tiêu.
Lê Tiêu nhìn hai người đi trước mặt mình, suy nghĩ rồi gọi: Manh Manh.
Hửm?
Lê Tiêu chỉ:
"Đi bên này. Bên kia nhiều phòng viên quá."
Hai mắt Manh Manh sáng lên, khẽ nói:
"Bên này không có phóng viên sao?"
"Ừm. Quản lý của tôi đã nhìn qua rồi."
Okay. Triệu Manh Manh kéo tay Bắc Bắc, vội vã nói:
"Vậy bọn tôi đi với anh. Ngàn vạn lần đừng gặp phải phóng viên. Đêm nay tôi thật sự không còn sức lúc mà đối phó với phóng viên đâu, bây giờ tôi đói quá, chỉ muốn ăn ăn ăn."
Lê Tiêu cười: Yên tâm.
Anh ta nhìn về phía Bắc Bắc, bình tĩnh nói: Đi bên này đi.
Được.
Khi đi ra cùng Lê Tiêu bằng một cửa khác, Bắc Bắc từ chối lên xe của Lê Tiêu, thay vào đó là đứng đợi cùng Triệu Manh Manh chờ Trần Tĩnh lái xe đến.
Manh Manh hất cằm, chỉ chỉ rồi nói:
"Lê Tiêu thật tội nghiệp."
Bắc Bắc 'ừm' một tiếng:
"Nếu như em lên xe, anh ta có lẽ càng tội nghiệp hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!