Tập đoàn Chu Thị.
Đang là buổi chiều, tất cả nhân viên trong công ty đều đang bận rộn làm việc.
Điện thoại trước mặt nhân viên lễ tân liên tục đổ chuông. Ai nấy đều bận túi bụi. Chu Thị tốt đủ mọi mặt: các thứ như phúc lợi, đãi ngộ của nhân viên đều tốt hơn rất rất nhiều công ty khác. Vì vậy, cường độ công việc cũng lớn hơn công ty khác một chút.
Tục ngữ có câu tay làm hàm nhai, có làm thì mới có ăn. Những lời này vẫn có căn cứ khoa học nhất định.
Khi Chu Thịnh dẫn Bắc Bắc tới cửa, nhân viên lễ tân đang bù đầu bỗng chốc ngây người, không chớp mắt nhìn hai người xuất hiện phía trước, ngay cả điện thoại đang cầm trong tay cũng bị quên mất.
Bắc Bắc nhìn đại sảnh một vòng, phải đối diện với ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người có mặt ở đại sảnh, cô hơi dừng chân, rồi vội cúi đầu nhìn mặt đất, duỗi tay kéo góc áo của Chu Thịnh, nhỏ giọng nói:
"Chúng ta đi nhanh hơn chút được không?"
Chu Thịnh bật cười, liếc mắt cảnh cáo những người xung quanh.
Chờ những người đó nhìn sang chỗ khác, Chu Thịnh mới an ủi cô:
"Không sao, sau này rồi sẽ quen thôi."
Bắc Bắc: Chưa chắc đâu.
Chu Thịnh: .... Cạn lời, Chu Thịnh kéo tay cô vào thang máy chuyên dành cho mình. Đợi cửa thang máy khép lại, mọi người trong đại sảnh mới xem như hoạt động lại sau sang chấn.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Tổng giám đốc dẫn phụ nữ tới công ty?"
"Còn là trong giờ làm việc nữa. Cô gái này là ai thế, ai biết không?"
"Chịu, trông trẻ lắm luôn ấy."
"Đúng thế. Mà shock hơn là tổng giám đốc còn đang xách đồ makeup??? Mẹ ơi, tôi muốn đi hóng xem cô gái kia là ai quá."
"Đi nhanh, đi nhanh lên, bọn tôi chờ tin tốt từ cô đấy."
...
Câu sau, Bắc Bắc và Chu Thịnh không nghe thấy, nhưng dựa trên cảnh tượng vừa rồi, hai người cũng có thể đoán được đại khái.
Bắc Bắc ngước mắt, nhìn ảnh mình phản chiếu trên mặt thang máy, mặt cô trông ngượng thấy rõ. Cô hơi ngẩn ra, thì ra… cô không thể tự nhìn thấy mặt mình, nhưng những lúc ở chung với Chu Thịnh, vẻ mặt mình trông như thế này....
Cô đang rung động ư?
Bắc Bắc không chắc, nhưng không thể nghi ngờ, cô rất thích ở cùng một chỗ với Chu Thịnh. Ở cạnh anh khiến cô cảm thấy an toàn đến lạ, cứ như mình không cần phải lo lắng quá bất cứ vấn đề gì, cứ như mình sẽ được bảo vệ chặt chẽ vậy.
Cô nghĩ đến thất thần, ngay cả khi thang máy đã dừng vẫn chưa hồi thần.
Bắc Bắc.
Chu Thịnh nhìn người còn đang ngây ra, gọi lại: Bắc Bắc, đến rồi.
Bắc Bắc ngẩn ra, ồ một tiếng. Cô thu lại dòng suy nghĩ rắc rối của mình: Đi thôi.
Chu Thịnh nhìn cô, hơi lo lắng: Vừa rồi sao vậy?
Bắc Bắc lắc đầu, ngước mắt nhìn Chu Thịnh, hỏi:
"Chu Thịnh, tôi có thể hỏi anh một chuyện chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!