Chương 10: (Vô Đề)

Sáng sớm, nắng ban mai mờ nhạt.

Đồng Bắc Bắc đã tỉnh từ lâu, cô nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, không biết trời đã đổ mưa từ bao giờ, mưa rơi tí tách từng giọt. Trong không gian tĩnh lặng này, tiếng mưa truyền vào tai một cách rõ ràng.

Ngoài trời sương phủ mờ mịt, sắc trời mông lung hơi khó nhìn.

Nghe tiếng mưa một hồi lâu, Đồng Bắc Bắc chợt nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, tiếng động không quá lớn, hình như người đi còn cố ý bước một cách khẽ khàng. Cô phục hồi tinh thần, vừa chuẩn bị đứng lên đã nghe thấy tiếng đập cửa.

Dậy chưa?

Giọng nói trầm khàn của Chu Thịnh xuyên qua cánh cửa, truyền vào trong.

Đồng Bắc Bắc hơi giật mình, ho hai tiếng mới trả lời: Dậy rồi.

Chu Thịnh ừ một tiếng:

"Tôi tới công ty trước, chiều sẽ về đón em."

Hả? Đón tôi? Đồng Bắc Bắc ngồi dậy, hơi khó hiểu, đón mình để làm gì?

Chu Thịnh đứng ở cửa phòng, im lặng một chút, anh cúi đầu nhìn cô gái từ từ mở cửa, khuôn mặt để mộc nhưng vẫn trắng nõn và ánh mắt khó hiểu của cô xuất hiện trước mặt anh.

Anh khẽ cười, nói: Quên rồi đấy à?

Hả?

Dừng một chút, Chu Thịnh đột nhiên khom lưng, tới gần Đồng Bắc Bắc. Đồng Bắc Bắc ngẩn ra, muốn lui ra sau theo bản năng, nhưng còn chưa kịp hành động, mặt Chu Thịnh đã dừng lại khi còn cách cô 5 cm.

Cho dù cách nhau ước chừng 5 cm, Đồng Bắc Bắc vẫn thấy quá gần, gần đến nỗi cô cảm thấy dường như hơi thở của anh đều phả vào mặt mình, cảm giác cứ như có cơn gió man mát thổi qua mặt.

Đồng Bắc Bắc im lặng, xoay đầu nói với anh: Đón tôi làm gì?

Chu Thịnh nhìn chằm chằm cổ cô dần dần ửng đỏ, cười hả hê:

"Đón em đi mua đồ dùng cần cho khai giảng, thế mà cũng quên hả?"

Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc hơi giật mình, lắc đầu: Chưa quên. Chẳng qua cô cho rằng Chu Thịnh sẽ không nhớ rõ, hoặc anh sẽ bảo người khác đi cùng mình.

Cô a một tiếng:

"Có phải anh bận công việc lắm không?"

Ừ.

"Vậy thì không cần đi cùng tôi đâu."

Chu Thịnh tiếp tục khẽ ừ một tiếng, hai tay đút túi đứng trước mặt Bắc Bắc, mỉm cười:

"Công việc thì bề bộn thật, nhưng chút thời gian đó tôi vẫn có thể sắp xếp được."

Đồng Bắc Bắc: ... Còn định nói gì đó, Chu Thịnh chợt vươn tay dùng sức xoa xoa tóc cô, bên môi là nụ cười thản nhiên:

"Giữa trưa tôi sẽ về đón em, tiện ăn cơm cùng nhau luôn."

Bị chặn họng, cuối cùng cô chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý: Ừ.

Dù sao hiện giờ Bắc Bắc cũng không quá kháng cự Chu Thịnh.

Ở nhà ăn bữa sáng do trợ lý đưa đến xong, Chu Thịnh liền tới công ty, còn Bắc Bắc, cô về phòng chỉnh lý đồ đạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!