"Thành Quý Nhân, ngươi quên rồi thì phải, lúc trước hoàng thượng cũng đối xử tốt với ta y như vậy." Dư Phi nhìn nữ nhân trang điểm tinh tế trước mặt, gằn từng tiếng đáp trả.
Thành Quý Nhân nhếch môi cười châm biếm, xoay người tới gần ả ta:
"Thì đã sao, ít nhất bây giờ ngươi đã thành phạm nhân."
Rồi nàng cười một cách hả hê, tiếng cười chói tai vọng từ nhà giam ra ngoài, nghe đến rợn người.....
"Ok, cắt, cảnh này qua." Đạo diễn Trương ở bên cạnh nhìn hình ảnh được thu trên màn hình một cách vừa ý. Ông cười tủm tỉm vẫy tay với Đồng Bắc Bắc, cũng chính là người đóng vai Thành Quý Nhân:
"Bắc Bắc tới đây một lúc, tôi giải thích phân cảnh kế tiếp cho cô."
Đồng Bắc Bắc từ trong bước ra, vừa đến chỗ đạo diễn vừa đáp vội, Vâng.
Cô vừa tới nơi thì nhận được một cái vỗ vai khích lệ của đạo diễn:
"Biểu hiện vừa rồi khá ổn đấy."
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc tặng đạo diễn một nụ cười tủm tỉm, cô biết biểu hiện của mình cũng không tệ lắm. Dù sao vừa rồi biểu cảm của vị Dư Phi kia còn chẳng thay đổi mấy, lại còn quên cả lời thoại.
Đạo diễn Trương cười cười:
"Kệ cô ta, cảnh vừa rồi vừa đúng lúc cô che khuất người cô ta, cũng chẳng ảnh hưởng nhiều lắm."
Đồng Bắc Bắc ừ một tiếng.
Cô đã lần lần mò mò ở các đoàn làm phim được bảy năm. Đồng Bắc Bắc mồ côi từ khi còn nhỏ, sau đó cô cũng chưa từng học đại học. Vì kiếm tiền, sau khi tốt nghiệp trung học, cô dốc lòng cắm rễ vào showbiz bằng cách đi theo đoàn diễn và mài dũa kĩ thuật diễn của bản thân từng chút từng chút một.
Cứ thế, mãi cho đến khi có vị thế như ngày hôm nay.
Cuối cùng thì cô đã có thể nhận được không ít kịch bản khá tốt. Đương nhiên, cô vẫn chưa nhận được vai nữ chính, dù sao thì... Cô chẳng có ai chống lưng, song lại có nhiều vai vì được lòng các đạo diễn. Kỹ thuật diễn tốt lại không hay đi gây sự, diễn viên như vậy, chắc chẳng có đạo diễn nào không ưa.
Thảo luận về phân cảnh kế tiếp với đạo diễn Trương một lúc, Đồng Bắc Bắc đi theo trợ lý của mình về phòng trang điểm.
Vừa vào phòng, em trợ lý đã không nhịn được mà khen cô:
"Chị Bắc Bắc, vừa rồi tiếng cười của chị làm em hơi sợ đấy, cảnh ban nãy rất tuyệt luôn đó."
Đồng Bắc Bắc mỉm cười nhìn cô ấy: Tuyệt như thế nào?
Em trợ lý nghiêm túc trả lời:
"Em thấy hay lắm đó ạ, tuy rằng chị vào vai ác, nhưng rất nhập vai, em bảo đảm là sau bộ phim này chị sẽ nổi tiếng lắm."
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc chỉ cười nhạt.
Cô khẽ ừ một tiếng: Mong là vậy. Dù không nổi tiếng, cô vẫn có thể tiếp tục làm công việc mình yêu thích.
Chắc chắn sẽ vậy ạ.
Em trợ lý chuyển cốc nước ở bên cạnh cho cô, Đồng Bắc Bắc vừa uống nước vừa nghe trợ lý nói chuyện, không nhịn được bật cười thành tiếng. Trong phòng hóa trang, cả hai đều vui vẻ.
Nghỉ ngơi một lúc, Đồng Bắc Bắc liền tự chỉnh trang cho mình, sau khi dặm lại lớp trang điểm, cô liền đi ra ngoài, nhưng vừa bước ra, cô đã nghe thấy tiếng ồn ào.
Là nữ chính, cũng là người vào vai Dư Phi, đang cãi nhau với trợ lý.
Đồng Bắc Bắc đứng quan sát từ xa, nhăn mày đi về hướng đó. Trùng hợp thay, đúng lúc đi ngang qua chỗ hai người đang cãi nhau, cô bất ngờ bị va phải, người ngã thẳng xuống đất, dường như đầu còn đập vào đâu đó...
Huyệt thái dương truyền tới cảm giác vô cùng đau đớn, cô muốn kêu lên, nhưng một câu cũng không nói được. Trong giây phút còn giữ được ý thức cuối cùng, Đồng Bắc Bắc chỉ nghe được tiếng thét chói tai và kêu khóc hãi hùng trong studio.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!