Bầu không khí trong phòng không căng thẳng như trong tưởng tượng của Đậu Tương.
Mẹ Quý và Nguyễn Tố đều không phải kiểu người hay gây gổ với người khác, nhưng hai người đã ngồi xuống để nói chuyện và nội dung cuộc nói chuyện tuyệt đối không tính là ôn hòa.
Biểu hiện hôm nay của Nguyễn Tố không chỉ làm nhà họ Nguyễn kinh ngạc, cũng làm cho mẹ Quý vô cùng ngoài ý muốn.
Bà không tiếp xúc nhiều với Nguyễn Tố, trước khi cô đến đây tổng cộng chỉ mới gặp mặt mấy lần.
Tuy bà không nghĩ Nguyễn Tố là cái bánh bao mềm ai cũng bắt nạt được, nhưng cũng không cảm thấy cô có thể lợi hại đến đâu.
Chung quy thì Nguyễn Tố vẫn còn rất trẻ, năm nay vẫn chưa đến hai mươi lăm tuổi.
Trong nhận thức của mẹ Quý, một người con gái trẻ hai mươi bốn tuổi cho dù lòng dạ có tâm cơ thế nào cũng không đến mức khiến cho người nửa thân đã vào hoàng thổ như bà nhìn không thấu.
Người như Nguyễn Tố, hoặc là người tốt thật sự, hoặc là lòng dạ tâm cơ rất sâu, thật sự là không thể không phòng.
Mẹ Quý vốn dĩ không định để ý đến, nhưng nghĩ Nguyễn tố hai ngày nay ở nhà biểu hiện khá tốt, có một số lời cũng muốn nói ra trước.
"Lúc đầu là nhà họ Nguyễn các người nghĩ đủ mọi cách, biết chồng tôi lỗ tai mềm, tâm địa tốt, mới bị nhà họ Nguyễn các người tranh thủ cơ hội kết thân với nhà chúng tôi.
Sau khi kết thân, nhà họ Nguyễn không biết từ trong đó thu được bao nhiêu là lợi ích.
Ba của cô có thể đã nói với cô rồi, cũng có thể là chưa nói.
Tôi sở dĩ muốn cô – một cô gái trẻ gả vào nhà chúng tôi, đó là vì muốn trút giận.
Nhưng tôi cũng không thật muốn vây khốn cô cả đời.
Cô nếu là một người tốt, cũng nguyện ý ở lại cái nhà này, vậy tôi tự nhiên là hoan nghênh.
Nhưng tiền đề là, cô thật sự xem bản thân là một thành viên của gia đình này, mà không phải cái loại người dụng tâm kín đáo."
Nguyễn Tố chỉ lắng nghe và không ngắt lời, cô biết mẹ Quý còn muốn nói nhiều hơn những lời này.
Mẹ Quý: "Nếu cô không nguyện ý ở lại cái nhà này, tôi cũng không miễn cưỡng.
Bây giờ tôi đã trút giận được rồi, gia cảnh trong nhà cô cũng thấy, tôi cũng không muốn nuôi thêm một người ngoài có dị tâm.
Có thể cô đã nghe ai đó nói qua, cho rằng tôi còn giữ trong tay chút gì đó, muốn từ bà già này moi ra vàng bạc tiền tài.
Vậy thì tôi khuyên cô, vẫn là đừng ôm cái ảo tưởng này nữa.
Mẹ ruột của Đậu Tương mỗi năm đều gửi tiền về, số tiền không nhỏ nhưng cũng là để dành cho Đậu Tương, số tiền này cũng chỉ có thể tiêu trên người Đậu Tương.
Tiền tiết kiệm trong tay tôi cũng không nhiều, mấy năm nay cũng không có cách gì đi kiếm tiền.
Còn về căn nhà này, tôi sớm đã lập di chúc, căn nhà này sẽ thuộc về Đậu Tương.
Nếu như có một ngày Quý Minh Sùng tỉnh lại, căn nhà này mới chia cho nó một nửa."
"Nếu như cô cho rằng cô có thể có được cái gì đó từ bà già này, không bằng tiết kiệm sức lực thì hơn.
Với tướng mạo của cô, tính khí của cô, nghĩ đến cách khác có thể sẽ có khả năng cao hơn một chút.
Bà già như tôi cũng không phải dễ lừa gạt.
Đừng nói tôi không có, cho dù tôi có, hôm nay cô là con của tôi, tôi cũng không nghĩ phải cho cô, càng đừng nói cô chỉ là một người con dâu lúc nào cũng có thể rời đi."
Con trai út, cháu trai cả là mạng sống của bà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!