Chương 47: (Vô Đề)

Khi xuân về hoa nở, công ty của Quý Minh Sùng dần dần đi vào quỹ đạo.

Hiện tại nhân viên công ty không nhiều, tính cả ông chủ như anh vào cũng không quá mười người, nhưng mỗi người đều sục sôi ý chí chiến đấu.

Những người này đều là cấp dưới trước đây của anh, bây giờ đều đến tuổi thành gia lập nghiệp, có thể bỏ công việc trước đó cùng anh làm lại từ đầu, đây cũng không phải là tình nghĩa bình thường nữa rồi.

Công ty cách trung tâm kiểm tra sức khỏe của Nguyễn Tố không xa, cả lộ trình đi bộ mười phút là đến.

Tựa hồ là vì quan tâm đến thời gian đi làm tan tầm của Nguyễn Tố, Quý Minh Sùng đơn phương sửa thời gian của chính mình cho đồng nhất với cô.

Như vậy mỗi ngày anh đều có thể tiện đường đưa đón cô.

Vương Kiên đã là tài xế của Quý Minh Sùng, cũng là trợ lý tư nhân của anh.

Hôm nay cũng như mọi ngày, sáng sớm bảy giờ, Quý Minh Sùng và Nguyễn Tố ngồi sau xe, Vương Kiên đang hết sức chuyên chú lái xe.

Nguyễn Tố thấy Quý Minh Sùng đang lật xem tài liệu, bèn hỏi: "Em thấy số lần bác sĩ Thịnh đến nhà cũng nhiều hơn, là có liên quan đến hạng mục đang làm anh phiền não sao?"

Quý Minh Sùng bỏ tài liệu trên tay xuống, nhéo nhéo mũi, gật đầu: "Có chút liên quan.

Trước khi anh xảy ra chuyện, anh trai anh và anh đều vì đấu thầu hạng mục Danh Sơn này mà bôn ba.

Sau này bọn anh xảy ra chuyện rồi, ba anh cũng không có tâm tư, hạng mục này bị nhà họ Thịnh và mấy công ty khác bắt được, giữa chừng xảy ra vài vấn đề dẫn đến ba năm trước hạng mục này bị ngừng lại.

Thịnh Viễn biết chút nội tình, hiện tại anh tìm cậu ấy tìm hiểu tình hình."

"Như vậy a." Nguyễn Tố lại hỏi: "Bây giờ anh muốn lần nữa tiếp nhận hạng mục này?"

"Đúng vậy, ngừng lại quá lâu, bộ phận liên quan lại lần nữa tiếp nhận, phỏng chừng muốn bắt đầu lần đấu thầu mới."

Đây cũng là nguyên nhân khiến Quý Minh Sùng nóng vội muốn Đông Sơn tái khởi.

Hạng mục Danh Sơn, anh và anh trai dốc vào bao tâm huyết, nếu như lần này anh không thể tiếp nhận hạng mục này nhất định sẽ là một tiếc nuối.

Nhưng vấn đề là, hiện tại quy mô công ty anh vẫn còn nhỏ, ăn không nỗi hạng mục lớn như vậy.

Phiền não hiện tại của Quý Minh Sùng, Nguyễn Tố không thể giúp được gì, chỉ có thể nhẹ giọng cổ vũ anh: "Đừng nóng vội, mọi việc nhất định sẽ có cách giải quyết mà."

Câu nói này người khác cũng nói qua với Quý Minh Sùng, anh đều nghe một chút.

Bây giờ Nguyễn Tố cũng nói lời này, lông mày nhíu chặt của anh giãn ra, tâm tình hình như tạm thời thả lỏng, gật đầu đáp: "Ừ."

Sự việc quả nhiên như Nguyễn Tố nói vậy, nghênh đón chuyển biến mới.

Tin tức này là Thịnh Vi truyền tới, nghe nói bên phía nam có một đại lão cũng rất có hứng thú với hạng mục Danh Sơn.

Hiện tại đang chuẩn bị đến đây ra tay tiến hành đấu thầu.

Bộ phận liên quan đang lo tìm không thấy người tiếp nhận thích hợp, luôn tích cực liên lạc với ông.

Vốn dĩ, hạng mục Danh Sơn đã bị công ty khác từ bỏ, ai nấy đều nhìn ra, đây là một miếng bánh không rõ tiền đồ, phải đầu tư nguồn tài chính và nhân lực lớn, cuối cùng lợi nhuận thế nào không ai có thể đảm bảo.

Bây giờ kinh tế đình trệ, công ty lớn đại gia tộc đều có mấy hạng mục phải duy trì vận hành, tự nhiên là không có hứng thú gì với hạng mục này.

Công ty nhỏ ngược lại có hứng thú, tiếc rằng không có người vạch ra..

Nhưng mà, nếu như vị đại lão này gia nhập vào, vậy mọi thứ đều sẽ khác.

Đừng nói là cái hạng mục này, móc nối với vị đại lão này lo gì về sau không có cơ hội hợp tác kiếm tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!