Chương 32: (Vô Đề)

Hiện tại thành kiến của Cô Nguyễn đối với Nguyễn Mạn không phải bình thường.

Nguyên nhân là vì, trước đó cô mượn tiền mẹ Nguyễn để quay vòng, mẹ Nguyễn lại nói tiền đều đưa cho Nguyễn Mạn đầu tư rồi.

Bây giờ ai cũng biết Nguyễn Mạn và Lâm Hướng Đông là một đôi, hạng mục mà Nguyễn Mạn đầu tư, không nói kiếm được đầy bồn đầy bát, ít nhất cũng kiếm được gấp đôi.

Cô Nguyễn liền động tâm, chủ động gọi điện thoại cho Nguyễn Mạn nói cô cũng muốn đầu tư cái hạng mục kia.

Nào biết con sói mắt trắng Nguyễn Mạn này vậy mà từ chối cô ngay!

Theo như cô Nguyễn thấy, Nguyễn Mạn đúng là không biết tốt xấu.

Nếu không phải cô ta và Nguyễn Tố bị tráo đổi thì làm sao cô ta có được cuộc sống tốt như vậy.

Nhà họ Nguyễn đem bao nhiêu thứ ngon ngọt nuôi dưỡng cô ta hơn hai mươi năm, nếu không nhờ nhà họ Nguyễn cho cô ta điều kiện tốt như vậy, cô ta có thể quen biết được Lâm Hướng Đông sao?

Nếu đã có ý kiến với Nguyễn Mạn, cô Nguyễn cũng không hề có gánh nặng tâm lý mà nói ra nói vào trước mặt ba Nguyễn.

"Anh, em biết anh thích Mạn Mạn, nuôi dưỡng cũng đã hơn hai mươi mấy năm rồi nào có thể không có chút tình cảm nào.

Chính là ở trong lòng em, nó so với Tố Tố càng nặng hơn một chút.

Chỉ là chuyện nào ra chuyện đó, Nguyễn Mạn chung quy cũng chỉ là con gái nuôi, không phải là con gái ruột của nhà họ Nguyễn.

Tối qua người lớn trong dòng tộc còn nói cần phải sửa đổi lại gia phả, đây là chuyện lớn hàng đầu.

Ý của chú Đường là, Tố Tố là con gái ruột của nhà chúng ta, trên gia phả nhất định phải thêm nó vào.

Nhưng Mạn Mạn chỉ là con gái nuôi, nên bỏ tên nó ra khỏi gia phả đi."

Cô Nguyễn tựa hồ sợ ba Nguyễn phản đối, lại vội nói: "Chú Đường rất kiêng kỵ cái này.

Không biết từ đâu nghe được, nói người ngoài có tên trong gia phả sẽ ảnh hưởng đến vận thế đời sau.

Anh, anh cảm thấy thế nào?"

Gia phả việc này, trước đây không có ai để ý.

Bây giờ xã hội hiện đại, thêm bớt một cái tên, cũng không phải là chuyện đại sự gì.

Ba Nguyễn đối với Nguyễn Mạn khẳng định là có tình cảm.

Dù cho trong nhà nuôi một con chó mười mấy năm cũng đã không nỡ, càng đừng nói là nuôi một đứa bé.

Hai mươi mấy năm qua đều nghĩ cô là con gái ruột của mình, đầu tư tình cha vào đó không ít, lúc này có thu cũng không thể thu về hết toàn bộ.

Ông có chút do dự.

Cô Nguyễn rất hiểu ông, tận tình khuyên bảo ông: "Anh, ở đây cũng không có người ngoài, chỉ có hai anh em chúng ta, em chỉ nói mấy câu xuất phát từ tận đáy lòng.

Anh cảm thấy hữu dụng thì nghe, không có tác dụng thì xem như gió thoảng bên tai, thổi qua liền tan đừng giữ lại trong lòng.

Con ruột cùng với không phải con ruột, khác biệt rất lớn.

Không nói xa xôi, liền nói thím Bạch không thể sinh nở cùng thôn chúng ta.

Hai vợ chồng sống với nhau tốt biết bao, lại nhận về một đứa con gái nuôi.

Tận tâm nuôi dưỡng, kết quả đứa con gái kia lớn rồi, vẫn là thân cận với ba mẹ ruột của nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!