Lâm Hướng Đông không che giấu sự chán ghét của mình đối với Chương Kiến.
Anh ta cảm thấy người đến từ địa phương nhỏ chính là như vậy, vô tri ngu muội.
So với Chương Kiến, anh ta bằng lòng thừa nhận Nguyễn Thụ Dương là anh vợ, ít nhất Nguyễn Thụ Dương lễ nghi khí độ không có gì để chỉ trích.
Thông qua chuyện này, anh ta cũng không có bao nhiêu hứng thú với ba mẹ ruột của Nguyễn Mạn.
Dạy dỗ ra một đứa con như vậy, ba mẹ có thể tốt đẹp đến thế nào?
So sánh với Chương Kiến hoặc là ba mẹ của hắn thì hình tượng của ba Nguyễn mẹ Nguyễn đều được nâng cao hơn.
Cũng bắt đầu từ khắc này Lâm Hướng Đông mới biết, Nguyễn Mạn cùng anh ta ở bên nhau, chỉ có thể là từ nhà họ Nguyễn đi ra, Nguyễn Mạn và nhà họ Nguyễn không thể tách rời.
Anh thật không muốn trong hôn lễ của mình, Nguyễn Mạn khoác tay người đàn ông không biết từ xó xỉnh nào ở nông thôn xuất hiện.
Cô ta chỉ có thể khoác tay ba Nguyễn, mà anh ta cũng chỉ nhận ba Nguyễn mẹ Nguyễn là ba mẹ vợ.
Nếu không không biết có bao nhiêu người đợi xem nhà họ Lâm, xem trò cười của anh ta.
Đương nhiên lời này anh ta không thể nói với Nguyễn Mạn.
"Con người vẫn nên đọc nhiều sách một chút, trong đầu có chút gì đó thì không đến nỗi làm những chuyện ngu xuẩn không có đầu óc." Lâm Hướng Đông ngữ khí hòa hoãn: "Anh biết em bảo vệ Chương Kiến, tấm lòng em cũng quá lương thiện rồi.
Nhà họ Chương không nuôi dưỡng em được một ngày, hơn nữa anh cũng nghe nói nhà họ Chương là gia đình trọng nam khinh nữ, ban đầu còn cố ý ném Nguyễn Tố đi.
Em không cần có lòng biết ơn với gia đình như vậy."
Lâm Hướng Đông càng nói càng cảm thấy có điểm kỳ quái.
Làm sao trước đây không cảm thấy..
nhà họ Nguyễn cũng không nuôi dưỡng Nguyễn Tố ngày nào, vậy tại sao trước đó anh ta lại cho rằng Nguyễn Tố thế thân cho hôn ước của Nguyễn Mạn là chuyện nên làm?
Đúng rồi, là Nguyễn Tố thường xuyên bắt nạt Nguyễn Mạn.
Trong ấn tượng của anh ta, Nguyễn Tố là người vô lý điêu ngoa.
Lâm Hướng Đông cũng bị chính mình dắt đi một vòng.
Trong khoảng thời gian ngắn Nguyễn Mạn không cảm nhận được anh ta có điểm không thích hợp, cô ta đang cúi đầu nức nở: "Em không biết, nhưng nó là em trai em, bên kia..
Lại nói nó rất đáng thương rất đáng thương, em nhất thời không đành lòng, nên muốn đón nó đến làm tài xế cho anh.
Hướng Đông, đều là lỗi của em, không liên quan gì đến nó."
Lâm Hướng Đông lấy lại tinh thần: "Như vậy đi, anh nghĩ qua rồi, công ty ở Nam Phi có dự án, anh phái cậu ta đến đó học tập.
Em cảm thấy thế nào?"
Hện tại Nguyễn Mạn có thể phản đối sao?
Làm chuyện xấu giống như trước đây, cô ta ngoại trừ Chương Kiến ra căn bản không tìm được người thích hợp hơn hắn.
Hiện nay mọi người đều ra ngoài đi làm kiếm tiền, trừ phi có lợi ích to lớn, bằng không ai sẽ làm loại chuyện này.
"Ưm." Nguyễn Mạn chỉ có thể cắn răng đáp ứng, dù sao cũng phải cảm ơn Lâm Hướng Đông: "Hướng Đông, anh thật tốt với em, bây giờ cũng chỉ có anh vì em mà suy xét tính toán như vậy."
Chuyện này cứ thế mà cho qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!