Chương 28: (Vô Đề)

Quý Minh Sùng nói không có việc gì, khả năng thật sự không có việc gì.

Nguyễn Tố cũng không phải là loại người đập vỡ nồi đất hỏi cho đến cùng, lòng cô nghĩ, không có gì thì là không có gì đi.

Nhưng không bao lâu sau, mẹ Quý lấy cơm trở về, Đậu Tương đi theo phía sau, vẻ mặt không có tinh thần giống như quả cà tím bị đánh tan bởi sương giá.

Đây là làm sao vậy?

Nguyễn Tố nhìn mẹ Quý, dùng ánh mắt biểu đạt nghi hoặc của bản thân.

Mẹ Quý khe khẽ lắc đầu, biểu thị bà cũng không biết.

Bà đích xác cũng không biết, hỏi cháu trai mấy câu, miệng cháu trai kín như bưng không chịu nói.

Bà cũng hết cách, chuẩn bị đem cái nhiệm vụ này giao cho Nguyễn Tố giải quyết.

Hôm nay Hồ hộ công xin nghỉ phép, không có ai nấu cơm, mẹ Quý đành đến bệnh viện gọi mấy món ăn.

Bình thường mẹ Quý và Nguyễn Tố đều không quá thích nói chuyện trong khi đang ăn cơm, nhưng Đậu Tương nói rất nhiều, không khí luôn bị nó xào nóng lên.

Hôm nay chuyên gia điểm nóng không nói lời nào, trong phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi Nguyễn Tố cũng thấy không quen.

Không cần mẹ Quý phải nhờ vả cô, ăn cơm xong, cô chủ động nhận nhiệm vụ rửa chén, thuận tiện kéo Đậu Tương cùng đi.

Đậu Tương một tiếng cũng không rên đi theo sau Nguyễn Tố.

Sau khi hai người đến nơi, Nguyễn Tố cũng không vội vã mở vòi nước rửa chén.

Thừa dịp nơi này không có ai, cô lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Sao con lại không vui thế? Có phải đã có chuyện gì không?"

Nghe Nguyễn Tố hỏi như vậy, lại nghĩ tới chính mình đã từng lời thề son sắt đáp ứng chuyện của cô, Đậu Tương cảm giác thập phần bị thương.

Nó nhịn để nước mắt không rơi ra, quay đầu đi, quật cường mà nói một tiếng: "Không có gì."

Quý Minh Sùng nói không có gì, cô có thể không cần phải lo, ai bảo anh là người trưởng thành.

Còn là một người thông minh hơn cô gấp nhiều lần, là người lớn hơn cô những mấy tuổi.

Đậu Tương nói không có gì, vậy chính là có chuyện! Không thể xem nhẹ, không thể làm lơ!

Nguyễn Tố áp dụng tiêu chuẩn kép đến triệt để, hơn nữa không hề có áp lực tâm lý, cô ngồi xổm xuống, kéo bàn tay béo mũm mĩm của Đậu Tương qua, vẻ mặt ưu sầu mà nói: "Xem ra Đậu Tương bây giờ không bằng lòng chia sẽ với thím chuyện vui rồi, cũng không bằng lòng chia sẽ chuyện không vui."

Đậu tương quả nhiên đã trúng chiêu này của cô.

Rốt cuộc nó nhìn lại Nguyễn Tố, oa một tiếng khóc than lên.

Chỉ có âm thanh, không thấy nước mắt.

Thằng bé xông vào trong lòng Nguyễn Tố, ôm lấy cổ cô, oa oa oa bắt đầu cáo trạng: "Bà nội lừa con, bà nói với con, chú là người lợi hại nhất trên đời.

Chú mới không phải!"

Lời lên án này có chút nghiêm trọng, Nguyễn Tố vội vàng vỗ vỗ lưng nó, muốn làm nó bình tĩnh lại, lại nói: "Thím cảm thấy bà nội con không có lừa con.

Con xem, trước đây thím không quen biết chú con, nhưng thím biết chú con rất lợi hại.

Có thể làm cho một người lạ biết đến chú con, nhất định là rất lợi hại rồi."

Đậu Tương khó chịu, một mặt cảm thấy việc mình đã đáp ứng với Nguyễn Tố, chú không thể làm được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!