Chương 26: (Vô Đề)

Buổi trưa lúc Nguyễn Tố ăn cơm, cô nhận được điện thoại của mẹ Nguyễn gọi đến.

Mẹ Nguyễn không tìm được người thích hợp để khóc lóc, người đầu tiên nghĩ đến là Nguyễn Tố.

"Tố Tố, con khuyên anh con đi, nó vậy mà nói với ba con muốn từ chức.

Con nói xem anh con là nghĩ như thế nào a, công ty sau này còn không phải giao cho nó sao.

Ba con sắp tức chết rồi, đã bác bỏ đơn từ chức của anh con.

Nhưng hôm nay nó không đến công ty, nghe nói hai ngày nữa còn muốn đi nơi khác, cùng bạn bè hùn vốn làm kinh doanh gây dựng sự nghiệp!" Tâm thần và thể xác mẹ Nguyễn đều mệt mỏi, thập phần khó hiểu: "Đây là làm cái gì chứ, người khác lập nghiệp là vì trong nhà không có công ty.

Hiện tại trong nhà có sẵn công ty nó không ở lại, ngược lại muốn đi chịu khổ.

Tố Tố, con đi khuyên anh trai con, bây giờ trong nhà này, nó chỉ nghe vào tai lời nói của con thôi."

Anh hai muốn từ chức, tự mình lập nghiệp?

Nguyễn Tố nghe được tin tức này, cũng không ngoài ý muốn.

Cô biết, Nguyễn Thụ Dương trước đây đã có suy nghĩ này rồi.

Chỉ là không ngờ đến, anh nhanh như vậy đã có hành động.

"Tố Tố, con còn nghe không?" Mẹ Nguyễn thậm chí mang theo chút nức nở: "Con về một chuyến đi, khuyên anh con, để nó ngàn vạn lần không cần làm chuyện ngốc nghếch.

Đừng đối nghịch với ba con nữa, không có kết quả tốt đâu."

Ánh mắt Nguyễn Tố ra hiệu với đồng nghiệp, rời khỏi bàn ăn, đi đến hành lang yên tĩnh, lúc này cô mới nói: "Anh hai đã là người trưởng thành rồi, anh ấy có suy nghĩ của chính mình.

Chúng ta tốt nhất vẫn nên tôn trọng anh ấy."

"Sao mà được, lập nghiệp khó như vậy, bây giờ trong nhà đã có sẵn công ty, nó không làm cho tốt, ngược lại từ chức.

Con không biết ba con tức giận thế nào đâu.

Tố Tố, tình cảm giữa hai anh em con rất tốt, con giúp mẹ khuyên nó, có được không?"

"Con vẫn là câu nói kia, anh hai đã trưởng thành rồi, mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, tốt nhất vẫn không can thiệp vào quyết định của anh ấy." Nguyễn Tố ngừng một chút: "Anh hai có ý nghĩ này cũng không phải ngày một ngày hai, nhất định đã suy nghĩ cặn kẽ rồi."

Mẹ Nguyễn tựa hồ vẫn chưa từ bỏ, vẫn muốn tiếp tục khuyên Nguyễn Tố.

Nguyễn Tố lập tức đưa điện thoại ra xa, giả bộ tín hiệu không tốt: "Mẹ, con còn có việc, không nói nữa, tín hiệu không tốt!"

Nói xong cô liền tắt máy.

Tuy cô nói với mẹ Nguyễn là không thể can thiệp vào cuộc sống của anh trai, nhưng sau khi tắt máy, ngẫm nghĩ vẫn là nhấn số gọi cho Nguyễn Thụ Dương.

Đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy, ngữ khí mệt mỏi: "Tố Tố?"

Không đợi Nguyễn Tố nói gì, Nguyễn Thụ Dương ngữ khí chắn chắn mà nói: "Là mẹ kêu em khuyên anh phải không?"

"Em không nghĩ khuyên anh, chỉ là muốn biết chuyện là thế nào." Nguyễn Tố lại hỏi: "Anh hai, anh thật đã quyết định rồi sao?"

"Ừ, quyết định rồi, ngày mai liền đi."

Nguyễn Thụ Dương đối với nhà họ Nguyễn bao gồm cả công ty, đều thật sự rất thất vọng.

Anh muốn thay đổi hiện trạng nhưng không đủ sức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!