Chương 2: (Vô Đề)

Trước khi kết hôn Nguyễn Tố đã cố ý đi học qua cách chăm sóc người thực vật.

Trước lúc ra ngoài đi mua đồ ăn, cô dùng nước muối sinh lí đã mua trước đó muốn làm sạch khoang miệng cho Quý Minh Sùng.

Chăm sóc cho một người thực vật là một việc không hề dễ dàng chút nào, ngược lại cần phải hao phí rất nhiều tâm sức mới có thể khiến cho người bệnh nhìn giống như một người bình thường.

Cô không tiện lau rửa thân thể cho Quý Minh Sùng, mẹ Quý cũng biết điều này nên bình thường đều nhờ hàng xóm qua giúp đỡ.

Tối qua sau khi đợi hàng xóm giúp lau rửa cho Quý Minh Sùng xong, cô bắt đầu "đánh răng" cho anh.

Mẹ Quý chăm sóc cho Quý Minh Sùng rất tốt.

Anh nằm đó đã năm năm, được tắm trong ánh nắng cứ như chỉ tạm ngủ một giấc ngắn ngủi mà thôi, chỉ có khuôn mặt là hơi tái nhợt một chút.

Nguyễn Tố cẩn thận làm sạch răng cho Quý Minh Sùng, cô không khỏi ngẩn người một chút.

Trước khi Quý Minh Sùng xảy ra chuyện cô chưa từng gặp qua anh trong cuộc sống thường ngày của mình, giờ phút này cô nhịn không được tưởng tượng đến anh lúc trước là dáng vẻ gì.

Anh ấy chắc sẽ không hút thuốc, sẽ đúng giờ đánh răng, bình thường rất chú trọng đến vệ sinh răng miệng.

Điều này có thể thấy được thông qua tình trạng của răng.

Cô lại nhìn về hướng tay anh, kéo tay đến, dùng khăn lông ấm lau lau.

Lúc đó trên tạp chí kinh tế còn in cả chữ ký của anh.

Tuy rằng chỉ có ba chữ nhưng cô có thể nhìn ra được anh viết chữ rất đẹp, nét chữ sắc sảo, lộ ra khí thế ngời ngời.

Ngồi trong nhà thêm một lát, Nguyễn Tố chuẩn bị rời nhà.

Hôm nay là ngày thứ hai sau khi cô kết hôn, xem như là nghĩ cho dạ dày của mình, cô chuẩn bị tự mình xuống bếp nấu cơm.

Trong tủ lạnh không có đồ ăn gì, cô chỉ có thể đi siêu thị mua.

Trong số các bạn cùng học với Nguyễn Tố, cô nhận được rất nhiều đánh giá từ các bạn, rằng cô là người yêu đời và tích cực hướng về phía trước.

Cô không muốn làm cho bản thân nhìn có vẻ tối tăm u ám.

Cô thay một bộ váy xinh đẹp, lại đem mái tóc dài đen nhánh búi tròn thành một búi tóc xinh xắn, trẻ trung trên đỉnh đầu.

Cuối cùng còn trang điểm nhẹ nhàng.

Cô nhìn vào hình bóng chỉnh tề của mình trong gương mà mỉm cười.

"Mẹ, con ra ngoài mua chút đồ ăn." Nguyễn Tố nói với mẹ Quý đang ngồi trên sofa trong khi cô đang thay giày.

Mẹ Quý ừ một tiếng.

Giây tiếp theo lại đứng lên, từ trong bóp tiền của mình lấy ra tờ một trăm tệ đưa cho cô, vẻ mặt và giọng điệu vẫn lạnh nhạt: "Cho con mua đồ ăn, trong nhà hết thảy chi phí đều không cần con phải bỏ ra.

Không có tiền có thể nói với mẹ, nhưng phải đưa hóa đơn cho mẹ xem.

Bây giờ có thêm con, chúng ta một nhà, đồ ăn phí tổn con xem đó mà làm.

Không cần quá tiết kiệm, dù sao Đậu Tương vẫn còn nhỏ, con vẫn còn trẻ.

Nhưng cũng không cần quá phô trương lãng phí.

Trong nhà tình hình thế nào, mẹ không cần nói con chắc cũng biết rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!