Chương 10: (Vô Đề)

Chịu ảnh hưởng từ mẹ nuôi nên Nguyễn Tố là người rất chú trọng nghi thức.

Khi cô sống một mình trong căn phòng đơn nhỏ hẹp, cô cũng thường đến tiệm hoa mua một bó về đặt ở trong phòng.

Điều này sẽ làm cho tâm tình cô tốt hơn.

Cô sẽ làm hết khả năng sắp xếp cho cuộc sống của mình trở nên thú vị hơn.

Cái thói quen này vẫn giữ cho đến khi vào nhà họ Quý.

Khi cô cầm một bó hoa nhiều như sao trên trời trở về, khẽ ngâm nga mà cắm hoa vào bình, mẹ Quý từ bên ngoài bước vào, nhìn một màn này, cũng khó có được nhìn nhiều hơn mấy lần.

Tuy là chỉ có hai ngày ngắn ngủi, nhưng Nguyễn Tố đích thực đã đem đến cho cái nhà này rất nhiều sinh khí.

Mỗi lần cô ra ngoài mua đồ ăn đều sẽ mua thêm một số thứ đem về, bậu cửa sổ của phòng ngủ chính đều bày những chậu xương rồng nhỏ.

Sau bữa tối, Nguyễn Tố giống như làm ảo thuật vậy, lấy ra một bộ trò chơi xếp hình đưa cho Đậu Tương.

Đậu Tương kinh ngạc hỏi: "Là tặng cho con sao?"

Nguyễn Tố cười, lắc đầu: "Không phải."

Đậu Tương thất vọng a lên một tiếng, "Không phải tặng cho con sao.."

Nguyễn Tố lại nói: "Thím rất thích trò chơi xếp hình này, muốn xếp xong rồi treo ở trong phòng ngủ, nhưng mà cái này khó quá, thím xếp không được.

Đậu Tương, con giúp thím được không?"

Đậu Tương liền lấy lại tinh thần, "Cái này có gì mà khó." Nói rồi nó vỗ vỗ ngực nhỏ: "Thím yên tâm đi, cứ để con."

"Con giúp thím xếp xong rồi, thím lại tặng cho con một món quà, được không?"

Đậu Tương nhìn cô: "Quà ư? Quà gì ạ?"

"Con cứ chọn một thứ mà con thích làm quà." Nguyễn Tố biết, Đậu Tương rất hiểu chuyện, trước giờ đều không đưa ra đòi hỏi gì.

Nhưng càng là như vậy, cô lại càng đau lòng nó hơn.

Vì vậy cô muốn làm hết khả năng khiến cho đứa trẻ này cũng như bao đứa bé khác được sống vui vẻ hơn.

Nhưng mà bọn họ bây giờ vẫn chưa thân lắm, cứ mua đồ chơi cho Đậu Tương mãi, nó sẽ không quen, cũng có thể sẽ vi phạm nguyên tắc dạy chỗ cháu trai của mẹ Quý.

Vì vậy cô đã nghĩ ra cách này.

Cô chỉ là thím của Đậu Tương, là kiểu quan hệ không đặc biệt thân thiết.

Trách nhiệm dạy dỗ Đậu Tương là thuộc về mẹ Quý.

Cô cũng không có tự tin, cho rằng bản thân mình có thể dạy dỗ tốt một đứa trẻ..

Cô rất rõ vị trí của bản thân, cô chỉ có thể là một người thím tận lực quan tâm đến cuộc sống của Đậu Tương.

Khi cô nói xong lời này, còn đặc biệt nhìn mẹ Quý một cái.

Trên mặt mẹ Quý không có biểu hiện gì khác, dường như cũng không phản đối chuyện này.

Điều này làm cho cô lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đậu Tương không dám tin: "Thật ạ? Con thật sự sẽ có quà ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!