*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô dặn dò nhân viên đóng gói cẩn thận và gửi thẳng đến tay bệnh nhân tên Châu Thịnh Mẫn ở khoa cấp cứu.
Lúc này, Lục Thừa Uyên đang nằm trong phòng bệnh, tâm trạng rất bực bội.
Nếu không phải vì nhiệm vụ hiện tại buộc anh không được để lộ thân phận, thì chắc chắn anh đã đuổi theo và cho Thẩm Yến Nam một trận ra trò, cảnh cáo đừng bén mảng đến gần Lạc Ninh nữa.
Cũng vì Lạc Ninh, anh càng nóng lòng muốn kết thúc nhiệm vụ sớm.
Ba năm rồi, đã đến lúc kết thúc tất cả.
Anh chỉ còn chờ cha của Cao Mỹ Mỹ về nước.
Không uổng công anh dùng "khổ nhục kế" suốt thời gian qua…
Không biết đã bao lâu trôi qua, đột nhiên có một thanh niên bước vào phòng hỏi: "Ai là Châu Thịnh Mẫn?"
Lục Thừa Uyên lập tức căng thẳng, không lên tiếng mà âm thầm quan sát người kia – chỉ là một chàng trai bình thường, tay cầm túi giống đồ ăn ngoài.
Tiểu Cầm chạy tới hỏi: "Anh tìm Châu Thịnh Mẫn làm gì?"
Cậu trai giơ túi lên: "Giao đồ ăn, có người đặt cháo thịt nạc cho anh ấy bên tiệm bọn tôi."
Tiểu Cầm lúc này mới chỉ vào giường của Lục Thừa Uyên: "Ở kia kìa."
Cậu trai có vẻ không vui, nhanh chân bước tới gần Lục Thừa Uyên: "Sao anh không lên tiếng? Đây là cháo thịt nạc do một cô gái xinh đẹp gửi tặng đấy."
Lục Thừa Uyên ngơ ngác: "Cô gái nào? Tên gì?"
"Không biết tên. Chỉ biết cô ấy làm việc ở bệnh viện này, là nữ bác sĩ xinh đẹp nhất ở đây. Thôi nhé, tôi đi đây." – cậu thanh niên nói xong liền vội vã rời đi.
Tiểu Cầm ghé sát lại cười nói với anh:
"Nữ bác sĩ xinh đẹp nhất bệnh viện này thì chỉ có thể là chị Ninh thôi. Chắc chắn là chị ấy đặt cho anh đó, để cảm ơn anh đã cứu mọi người."
"Ồ…" – Lục Thừa Uyên thấy trong lòng vui như mở hội, Lạc Ninh vẫn để tâm đến anh, nhưng anh không thể lộ rõ ra ngoài.
Tiểu Cầm kê một chiếc bàn nhỏ lên giường: "Đặt cháo lên đây mà ăn đi. Của tiệm Dư Ký đó, cháo ở đấy ngon lắm, nhưng hơi đắt, một phần như vậy tận 39 đồng."
"Chị Ninh thật tốt với anh, nhất định phải ăn hết nhé, đừng lãng phí."
Nói xong, Tiểu Cầm đi làm việc tiếp.
Lục Thừa Uyên đợi cô đi rồi vội mở hộp, cầm thìa ăn lấy ăn để.
Thơm thật, dù chỉ là cháo thịt nạc đơn giản, nhưng hương vị lại hoàn toàn khác biệt.
Với anh, đây là bát cháo ngon nhất đời mình từng ăn.
Ở một nơi khác, ba người Lạc Ninh ăn xong bữa trưa.
Thấy nhiều món trên bàn chưa đụng đến, Lạc Ninh gọi nhân viên phục vụ đến đóng gói hết lại, thêm một phần cơm trắng.
Diệp Tử chỉ mỉm cười, không vạch trần.
Ba người quay về bệnh viện, Lạc Ninh nói lời tạm biệt với Thẩm Yến Nam: "Anh Yến Nam, anh đi nghỉ ngơi đi, em mang đồ ăn về cho Tiểu Cầm. Cảm ơn bữa trưa của anh."
Thẩm Yến Nam cười lịch thiệp: "Không có gì… Lần sau nếu có chuyện nguy hiểm, nhớ gọi cho anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!