*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Trung Hiền càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không ổn.
Trước đây mỗi lần ông cụ gọi ông tới, đều rất khách sáo, chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt như lần này.
Càng không bao giờ để ông phải đói bụng chờ đợi bên ngoài như thế này.
Nhưng ông thật sự nghĩ mãi cũng không ra mình đã phạm lỗi gì.
Dạo gần đây ở tổng viện cũng không có sự cố gì nghiêm trọng cả.
Thẩm Trung Hiền đợi thêm mười phút nữa, thì thấy quản gia quay lại, tay bưng hai ly cà phê nóng.
Ông nhanh nhẹn đứng bật dậy, chủ động mở cửa giúp.
Lưu Quốc Khánh quay đầu gật đầu cảm ơn ông, rồi nói: "Viện trưởng Thẩm đã đợi lâu, mời vào trong."
Thẩm Trung Hiền mừng rỡ, bước vào văn phòng.
Thẩm Trung Hiền cúi người chín mươi độ, cung kính gọi: "Chủ tịch."
Nhưng ông cụ vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục xem điện thoại, như thể ông không tồn tại.
Lưu Quốc Khánh đặt khay cà phê lên bàn trà, làm một động tác mời: "Viện trưởng Thẩm, mời ngồi."
Thẩm Trung Hiền đành cẩn thận ngồi xuống.
Lưu Quốc Khánh đặt một ly cà phê trước mặt ông cụ, ly còn lại trước mặt Thẩm Trung Hiền, rồi lùi về sau đứng thẳng phía sau ông cụ, mặt không biểu cảm.
Thẩm Trung Hiền cảm thấy bầu không khí trong văn phòng cực kỳ căng thẳng, mồ hôi lạnh trên lưng túa ra liên tục.
Ông không dám mở miệng, cũng không dám động vào cà phê, chỉ ngồi như trên đống lửa.
Ông cụ xem xong thì tắt màn hình, úp điện thoại xuống bàn trà.
Cầm ly cà phê, thổi nhẹ rồi chậm rãi nhấp một ngụm.
Lông mày hơi chau lại: "Cà phê đợt này càng lúc càng dở, chẳng còn hương vị gì nữa. Đổi loại hạt khác đi."
Lưu Quốc Khánh cúi đầu nhẹ đáp: "Vâng, thưa chủ tịch."
Lời nói nghe có vẻ bình thường, nhưng trong tai Thẩm Trung Hiền lại như lời cảnh báo ẩn ý — chỉ trích ông không làm tròn nhiệm vụ, có lẽ muốn thay viện trưởng mới.
Thẩm Trung Hiền sợ đến mức suýt khóc.
Ông cụ khẽ thở dài, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Thẩm Trung Hiền, hỏi:
"Viện trưởng Thẩm, ăn trưa chưa?"
"Chưa… à, ăn rồi, cảm ơn chủ tịch." – Thẩm Trung Hiền ấp úng, lúng túng trả lời, giọng nói cũng lộ rõ vẻ căng thẳng.
Ông cụ chậm rãi nói: "Ăn hay chưa ăn, viện trưởng Thẩm cũng không nhớ rõ nữa à? Xem ra tuổi tác đến rồi, trí nhớ cũng không còn tốt."
Thẩm Trung Hiền cười gượng: "Ăn rồi ạ."
Ông cụ nhướng mày: "Viện trưởng Thẩm có biết tại sao hôm nay tôi gọi cậu đến đây không?"
Thẩm Trung Hiền thầm nghĩ: Cuối cùng cũng tới rồi…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!