*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngưu Lập Quần:
"Không cần, không cần đâu."
"Nhị thiếu gia, tôi thật sự không vì tiền. Ông cụ trả lương cho tôi đã quá đủ, một mình tôi tiêu không hết nữa là. Thật sự không cần tăng đâu."
"Còn nữa, tôi đã nói với Lạc Ninh rồi, sau này tôi mất, căn hộ tôi đang ở sẽ để lại cho cô ấy. Căn hộ đó là do ông cụ mua cho tôi. Bây giờ cậu kết hôn với Lạc Ninh rồi, tôi đưa nó cho cô ấy cũng coi như là đưa cho cậu."
Lục Thừa Uyên:
"Chuyện nhà cửa để sau hãy nói, còn chuyện lương thì cứ làm theo lời tôi đi. Sau này vẫn phải nhờ ông tiếp tục giúp tôi và Lạc Ninh chăm sóc bà."
"Đinh"—thang máy vang một tiếng, cả hai ngừng trò chuyện.
Thang máy bên cạnh cũng vừa đến nơi.
Lạc Thần nhanh chân chạy ra khỏi thang máy, đứng trước cửa nhà gọi to:
"Ba, mẹ, ra giúp một tay!"
Vợ chồng Lạc Bắc Dương nghe tiếng chạy ra ngay.
Hai người cười niềm nở.
Lạc Bắc Dương:
"Đội trưởng Lục, hoan nghênh, hoan nghênh, tôi là chú hai của Lạc Ninh."
Ngô Lệ Mai cũng tranh lời:
"Chào Đội trưởng Lục, tôi là thím hai của Lạc Ninh, mời vào nhà ngồi."
Lạc Thần:
Ngô Lệ Mai trừng mắt:
"Để Lạc Ninh mang là được, Đội trưởng Lục là khách."
Nghe đến đây, sắc mặt Lục Thừa Uyên trầm xuống:
"Tôi không phải đến nhà mấy người làm khách. Tôi là chồng của Lạc Ninh, hôm nay là về thăm bà ngoại của cô ấy."
Nói xong, anh quay sang nói với Lạc Ninh:
"Em và bà lên nhà nghỉ ngơi trước đi, để anh với ông Ngưu mang đồ."
Lạc Ninh:
"Cùng mang đi cho nhanh, kẻo ảnh hưởng người khác dùng thang máy."
Nói rồi, cô đưa túi xách cho bà Lý Hương Cúc:
"Bà nội, bà giúp cháu mang túi vào nhà, quà cáp cũng để ở nhà bà nhé."
Lý Hương Cúc gật đầu:
"Được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!