*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Tân Quân:
"Ông biết nên nói thế nào rồi. Cháu mau chóng xử lý vụ hai anh em Cao Đại Hải, báo thù cho ba cháu và ba của Lạc Ninh. Sau đó đưa Lạc Ninh về nhà, ông với bà cháu đang chờ hai đứa."
"Vâng, ông nội. Sẽ nhanh thôi. Cháu nhất định sẽ cho ông và nhà họ Lạc một lời giải thích." – Lục Thừa Uyên khẳng định.
Vừa cúp máy, Lạc Ninh và Diệp Tử đã đi tới.
Sau khi chào tạm biệt Diệp Tử, Lạc Ninh ngồi vào xe của Lục Thừa Uyên.
Vừa thắt dây an toàn, cô vừa hỏi:
"Ăn ở ngoài hay về nhà nấu?"
Lục Thừa Uyên nhìn đồng hồ rồi đáp:
"Em đói chưa? Nếu chưa đói, mình về nhà anh nấu cho. Vẫn còn sớm mà."
Lạc Ninh:
"Ừ." – Lục Thừa Uyên khởi động xe.
Lạc Ninh cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi chủ động giải thích:
"Ba em với viện trưởng của bệnh viện là bạn học thời đại học y, sau này cùng vào bệnh viện thành phố làm việc, đều là bác sĩ khoa cấp cứu nên quan hệ khá thân thiết."
"Khi em còn nhỏ, lúc ba em nghỉ phép, thỉnh thoảng sẽ đưa em theo cùng đi dã ngoại với viện trưởng Thẩm và con trai ông ấy…"
Nói đến đây, Lạc Ninh dừng lại, hít một hơi sâu rồi nói tiếp:
"Em biết Thẩm Yến Nam từ nhỏ đã thích em, nhưng em luôn xem anh ta như anh trai, cũng đã từ chối rõ ràng. Còn dì Viên, mẹ anh ta, vì ghét mẹ em nên cũng ghét luôn em."
"Tình hình đại khái là như vậy."
"Ừm." – Lục Thừa Uyên khẽ đáp. Anh im lặng một lát rồi nói:
"Chuyện này là do mẹ con họ gây ra, không phải lỗi của em. Đừng để tâm, cũng đừng tự làm khổ bản thân."
"Anh tin một doanh nghiệp như Đức Khang sẽ không dung túng cho kẻ ỷ thế h**p người. Nếu còn lần sau, nhớ nói với anh, anh sẽ trực tiếp lên Đức Khang báo cáo viện trưởng Thẩm không làm tròn trách nhiệm."
Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngấn nước, trái tim vốn giá lạnh dường như được sưởi ấm.
"…Cảm ơn." – Một lát sau, cô nhẹ giọng nói ra hai từ ấy.
Lục Thừa Uyên liếc cô, bỗng vươn tay xoa nhẹ mái tóc đen mượt của cô, cười nói:
"Ngốc à, anh là chồng em, sao lại nói cảm ơn? Nhớ kỹ, anh là đội trưởng hình sự. Ai dám bắt nạt em, nhất định phải nói với anh, anh sẽ mời họ đến đồn uống trà."
Lạc Ninh bật cười, tâm trạng u ám ban nãy dần tan biến:
"Vậy chẳng phải em cũng giống dì Viên à? Dựa vào chồng rồi muốn làm gì thì làm, anh không sợ bị người ta mắng à?"
Lục Thừa Uyên:
"Khác chứ. Bà ta là kẻ ỷ thế h**p người, còn em là nạn nhân."
Lạc Ninh mím môi, im lặng giây lát rồi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!