*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Ninh nhìn tách trà an thần còn bốc khói, uể oải nói: "Em đi tắm trước, lát nữa uống sau."
Lục Thừa Uyên đáp: "Được, vậy anh đậy nắp lại trước."
Nhìn thấy Lục Thừa Uyên lấy nắp đậy cẩn thận lên tách trà, trong lòng Lạc Ninh thầm nghĩ: Xem anh có thể kiên trì được bao lâu.
Cô cảm thấy, thêm một thời gian nữa thôi, Lục Thừa Uyên chắc chắn sẽ thấy mệt mỏi với việc chăm sóc cô thế này.
Đến lúc đó, anh chắc chắn sẽ viện cớ bận công việc để về nhà trễ.
Hoặc là trực tiếp không về.
Cũng có thể sẽ nhận nhiệm vụ mới, tiếp tục làm cảnh sát ngầm.
Dù kết quả là gì, Lạc Ninh cũng tin rằng cuộc hôn nhân này của hai người sẽ không thể duy trì lâu dài.
Hôm sau, cô mang những suy nghĩ này tâm sự với bạn thân.
Tưởng rằng Diệp Tử sẽ đồng tình, không ngờ lại bị phản bác:
"Cậu đúng là kiểu người phụ nữ tồi tệ! Lão Lục vì cậu mà làm biết bao việc, cậu không biết ơn thì thôi, còn tự bịa đặt nói xấu người ta. Nếu lão Lục biết được, chắc buồn lắm đó!"
Lạc Ninh nhìn chằm chằm vào bạn thân, ánh mắt sắc bén: "Nếu mình nhớ không nhầm thì trước đây cậu là người khuyên mình ly hôn đấy thôi, còn giới thiệu anh họ của cậu làm phương án dự phòng nữa. Giờ quay ngoắt 180 độ là sao?"
Diệp Tử: "Thì lúc đó mình tưởng chồng cậu là tra nam mà. Ai ngờ anh ấy là cảnh sát, lại còn là anh hùng nữa!"
Lạc Ninh chớp đôi hàng mi dài: "Ý cậu là, hiệu ứng của bộ đồng phục đấy à?"
Diệp Tử: "Tất nhiên không chỉ vậy! Mà là vì thái độ của anh ấy với cậu mấy ngày nay đó. Đưa đón tận nơi, pha trà an thần, nấu bữa sáng, xách túi cho cậu – có bao nhiêu người đàn ông làm được mấy chuyện đó?"
Lạc Ninh: "Đàn ông đang yêu ai chẳng vậy."
Diệp Tử: "Nhưng hai người đâu còn trong giai đoạn yêu đương? Tính thời gian thì đã là vợ chồng già rồi còn gì."
Lạc Ninh: "Thôi đi, ba năm trước bọn mình chỉ là…"
"Chỉ là ngủ với nhau một lần thôi, mình biết mà!" – Diệp Tử ngắt lời – "Cậu không cần nhấn mạnh nữa, quan trọng là phải nhìn hành động của anh ấy."
Lạc Ninh: "Mình đang nhìn đây. Nếu anh ấy kiên trì được một năm, mình sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này."
Diệp Tử: "Được, một năm sau xem tình hình thế nào."
Lạc Ninh nháy mắt với bạn: "Thế còn cậu với đội phó Trì thì sao? Thật sự không nghĩ lại à?"
Diệp Tử thở dài: "Mình qua cái giai đoạn bốc đồng rồi. Trước đúng là có cảm xúc nhất thời, nhưng đó là do hormone điều khiển thôi."
"Bây giờ tỉnh táo lại thấy cũng chẳng có gì đặc biệt. Dù sao thì anh ấy cũng không khiến mình rung động đến mức mất kiểm soát."
Lạc Ninh mím môi, cười nhạt: "Nếu vậy thì thôi."
Hôm nay khoa cấp cứu lại là một ngày bận rộn. Lạc Ninh và Diệp Tử làm việc không ngơi tay đến tận cuối giờ chiều mới được thở phào.
Sau khi bàn giao ca trực, hai người chuẩn bị tan ca về nhà.
Bất ngờ, một người phụ nữ trung niên bước vào, dáo dác nhìn quanh.
Thấy Lạc Ninh, bà ta lập tức lao tới, giọng the thé mắng xối xả:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!