Chương 4: Gặp phải lừa đảo tình cảm rồi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh bước ra khỏi khoa cấp cứu, phía sau không có chút động tĩnh nào, trong lòng cô vừa thất vọng vừa tức giận.

Cô không khỏi nghi ngờ liệu mình có thật sự gặp phải một vụ lừa đảo tình cảm.

Có lẽ Châu Thịnh Mẫn mới là thân phận thật của người đàn ông kia, còn Lục Thừa Uyên chỉ là cái tên giả mà anh ta dùng.

Nhưng Lạc Ninh lại không thể hiểu nổi, nếu anh ta muốn lừa tiền cô, vậy tại sao lại đưa ngược cho cô ba trăm nghìn?

Chẳng lẽ thẻ ngân hàng đó là giả?

Hồi đó khi nhận được chiếc thẻ ấy, cô cũng chưa từng đến ngân hàng kiểm tra số dư bên trong.

Vì cô nghĩ khi nào anh quay lại sẽ trả lại cho anh.

Bởi vì Lạc Ninh không chắc cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài được bao lâu, cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho việc có thể ly hôn bất cứ lúc nào.

Mà ly hôn thì không tránh khỏi chuyện chia tài sản.

Lạc Ninh không muốn mọi chuyện rắc rối, đến lúc đó chỉ cần trả lại chiếc thẻ kia là được.

Thẩm Yến Nam thấy Lạc Ninh nhíu chặt mày, bèn hỏi: "Sao vậy? Ninh Ninh, em thấy không khỏe à? Có phải trực đêm mệt quá không?"

Lạc Ninh hoàn hồn, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Không đâu, em chỉ đang nghĩ vài chuyện thôi. Anh Yến Nam, anh đợi em ngoài này một chút, em vào thu dọn đồ rồi ra liền."

"Ừ, không sao, em cứ từ từ," Thẩm Yến Nam ân cần đáp, rồi dừng lại ở cửa phòng trực.

Lạc Ninh đi vào phòng trực, tìm tủ đồ của mình.

Cô cởi áo blouse trắng ra, gấp lại cẩn thận, lấy từ tủ một cái túi để đựng quần áo mang về nhà giặt và khử trùng.

Cầm theo chiếc túi đeo vai, vừa nghĩ về chuyện của Lục Thừa Uyên vừa đi ra ngoài.

Vừa đến cửa thì điện thoại trong túi vang lên.

Cô ra hiệu cho Thẩm Yến Nam chờ một chút, rồi lấy điện thoại ra xem.

Là cuộc gọi từ bà nội – Lý Hương Cúc.

Cô vội vàng trượt màn hình để nghe: "Bà ơi, chào buổi sáng ạ."

Lý Hương Cúc: "Ninh Ninh à, cháu đang làm việc à? Nói chuyện có tiện không?"

Lạc Ninh: "Cháu vừa trực đêm xong, mới tan ca, nói chuyện thoải mái mà bà. Có chuyện gì không ạ? Giọng bà nghe có vẻ hơi mệt."

Lý Hương Cúc: "Cháu nghe ra rồi à, bà đúng là già rồi, yếu quá rồi. Tối qua gội đầu xong, chưa kịp sấy khô đã ngủ quên mất, sáng nay dậy thấy khó chịu, đau đầu, toàn thân rã rời."

"Chú thím cháu đều đi làm rồi, trong nhà chỉ còn bà với em cháu – Lạc Thần, nhưng nó chắc lại thức chơi game tới nửa đêm, nãy bà gọi mãi mà chẳng thấy trả lời."

"Không biết là ngủ thật hay cố tình không muốn để ý tới bà già này nữa. Bà thật sự hết cách rồi mới gọi cho cháu."

"Bà đừng lo, bà đợi cháu chút," Lạc Ninh nhìn sang Thẩm Yến Nam, "Xin lỗi anh Yến Nam, bà em không khỏe, em phải về ngay xem sao. Hẹn anh dịp khác được không?"

Trong mắt Thẩm Yến Nam thoáng hiện lên vẻ thất vọng, nhưng anh không thể hiện ra mà ngược lại còn an ủi: "Không sao, em đừng vội. Mình còn nhiều dịp mà, em về chăm sóc bà đi."

"Vâng, vậy em đi trước nhé," Lạc Ninh gật đầu, vừa bước nhanh ra ngoài vừa nói với Lý Hương Cúc trong điện thoại: "Bà ơi, cháu gọi xe về ngay đây, khoảng nửa tiếng nữa cháu tới. Bà cứ vào phòng nằm nghỉ đi, uống chút nước ấm."

Lý Hương Cúc: "Ừ, cháu gái bảo bối của bà, chỉ có cháu là quan tâm tới bà thôi. Cháu đừng vội, bà sẽ chờ cháu về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!