*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Thừa Uyên biết Lạc Ninh đang hỏi điều gì, anh thành thật trả lời:
"Ừ."
Lạc Ninh khó hiểu:
"Tại sao?"
Lục Thừa Uyên cười:
"Trì Húc thích Diệp Tử."
Lạc Ninh nhíu mày:
"Nhưng bọn họ không thể có kết quả đâu. Ba mẹ của Diệp Tử không muốn cô ấy lấy cảnh sát."
Lục Thừa Uyên nhìn cô đầy hàm ý:
"Anh tin rằng mọi chuyện đều có thể thay đổi nếu cố gắng."
Lạc Ninh im lặng.
Cô không thể phủ nhận, đôi khi đúng là như vậy thật.
Lục Thừa Uyên nắm lấy tay cô, nói:
"Đi siêu thị thôi."
Lạc Ninh thấy xung quanh có nhiều người đang nhìn hai người họ, định rút tay ra.
Anh lại càng nắm chặt hơn.
Lên xe.
Lạc Ninh nhìn anh chăm chú:
"Anh biết giờ anh nổi tiếng khắp thành phố Bắc Lĩnh rồi không?"
Lục Thừa Uyên:
"Không biết. Thật vậy à?"
"Anh nghĩ xem? Ai bảo anh trong buổi phỏng vấn lại nói muốn về nhà với vợ? Chẳng phải nên nói mấy lời mang tính hình thức à? Kiểu như tiếp tục cố gắng, phá thêm vài vụ án gì đó?"
Lục Thừa Uyên bật cười:
"Anh chưa bao giờ nói những lời xã giao đó. Lãnh đạo của anh cũng không yêu cầu anh phải nói như vậy."
Lạc Ninh:
"… Thì ít nhất cũng có thể nói về nhà thăm ba mẹ chẳng hạn, sao cứ phải là "về nhà với vợ"?"
Lục Thừa Uyên ngừng lại một lát, rồi nói:
"Ba anh mất khi anh còn nhỏ. Mối quan hệ giữa anh và mẹ không tốt lắm, bình thường cũng ít liên lạc."
Lạc Ninh ngạc nhiên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!