*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Tử hít một hơi lạnh, nhìn sang cô bạn thân Lạc Ninh.
Lạc Ninh mặt không đổi sắc, chỉ liếc nhìn Thẩm Yến Nam một cái, vừa nhấc chân bước đi vừa trách nhẹ:
"Đừng cản đường!"
Cứ thế lướt qua bên người Thẩm Yến Nam mà đi thẳng.
Không thèm ngoái đầu lại.
Trong hành lang chỉ còn tiếng giày cao gót của cô vang lên từng nhịp "cộc cộc cộc".
Thẩm Yến Nam cảm thấy mỗi bước chân ấy như giẫm lên tim mình, đau thắt đến nghẹt thở.
Diệp Tử lắc đầu với Thẩm Yến Nam, thở dài sâu một tiếng:
"Bác sĩ Thẩm, không phải tôi muốn nói anh, một người đàn ông lớn tướng mà cứ khóc lóc ỉ ôi như vậy, cứ như mẹ mất ấy, anh nghĩ có người phụ nữ nào thích kiểu đàn ông thế này không?"
"Còn nhìn Đội trưởng Lục kia xem, cao ráo đẹp trai, lại toát lên cảm giác an toàn – kiểu đàn ông mà phụ nữ chúng tôi đều thích, nên anh đừng dây dưa với Lạc Ninh nữa."
Thẩm Yến Nam mím môi nhìn Diệp Tử, trong lòng đầy bất mãn.
Diệp Tử nhướng mày, cũng bước đi với dáng vẻ uyển chuyển, giày cao gót gõ nhịp theo từng bước.
Cô còn ngân nga một khúc hát nhỏ khi đi khuất.
Tâm trạng của Lạc Ninh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi.
Đến phòng cấp cứu, cô lập tức đắm chìm vào công việc bận rộn, toàn tâm toàn ý.
Gần trưa, một cặp mẹ con đến viện.
Đứa bé bị thương ở đầu.
Nhưng người mẹ lại tỏ rõ sự thiếu kiên nhẫn, vừa bước vào đã giục giã nhân viên y tế xử lý nhanh lên.
Cô ta nói đã hẹn làm đẹp với bạn nên phải tranh thủ thời gian.
Lạc Ninh không để tâm đến người mẹ đó.
Cô đưa đứa trẻ sang một bên để kiểm tra vết thương trên trán.
Nhưng khi nhìn kỹ, cô phát hiện cánh tay của cậu bé có rất nhiều vết thương mới cũ đan xen.
Cô quay đầu nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa nhắn tin, rồi ra hiệu cho Tiểu Cầm kéo rèm lại.
"Cháu tên là gì?" Lạc Ninh mỉm cười hỏi.
Cậu bé đáp: "Cháu tên là Bân Bân."
"Bân Bân ngoan quá, giờ bác sĩ sẽ kiểm tra cho cháu nhé. Cháu có thể cởi áo ra được không?"
Cậu bé gật đầu ngoan ngoãn, tự tay cởi áo ra.
Tiểu Cầm giật mình thót tim.
Lạc Ninh trừng mắt nhìn cô, ra hiệu đừng làm bé hoảng sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!