Chương 34: Nụ hôn tạm biệt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thừa Uyên vừa dập máy thì thấy Lạc Ninh đứng sau lưng mình: "Em ra lúc nào vậy? Sao không gọi anh?"

Lạc Ninh bình thản đáp: "Cắt ngang người khác đang gọi điện là hành động rất thiếu lễ độ. Hơn nữa, em cũng không gấp, nếu anh vội thì không cần đưa em đâu, em tự đi tàu điện được."

Lục Thừa Uyên đứng dậy, bước tới nhận lấy túi xách trên tay cô một cách tự nhiên:

"Anh không vội. Hôm nay chỉ là đi dự lễ tuyên dương, lãnh đạo chắc cũng chưa tới sớm."

Lạc Ninh đi theo anh tới tủ giày cạnh cửa.

Lục Thừa Uyên mở tủ, hỏi: "Mang đôi nào?"

Lạc Ninh hất cằm chỉ: "Hàng trên cùng, đôi bên trái đầu tiên."

Anh lấy giày ra, ngồi xuống giúp cô thay giày, vừa thay vừa hỏi: "Bao giờ em rảnh? Anh đưa em đi mua quần áo và giày mới nhé, sắp đổi mùa rồi, các mẫu mới cũng lên kệ cả rồi."

Lạc Ninh nhíu mày: "Cùng phụ nữ đi mua sắm chán lắm."

Lục Thừa Uyên đi giày xong đứng dậy: "Miễn là đi với em, thì làm gì anh cũng thấy vui."

Lạc Ninh nhướng mày: "Vậy… tuần sau đi."

Anh gật đầu: "Được, báo anh trước một ngày, để anh sắp xếp công việc."

Hai người xuống nhà, vừa ra khỏi khu thì lại gặp mấy bà bác.

Các bà thấy họ liền nở nụ cười thân thiện: "Chào buổi sáng Đội trưởng Lục, Bác sĩ Lạc. Đi làm à?"

Lục Thừa Uyên vui vẻ đáp lại: "Chào buổi sáng các bác ạ, vâng, bọn cháu đi làm."

20 phút sau.

Xe dừng trước cổng bệnh viện.

Lạc Ninh tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe thì bị anh nắm lấy tay.

Cô quay đầu nhìn anh: "Gì vậy?"

Lục Thừa Uyên nghiêng người tới, chỉ vào mặt mình: "Hôn tạm biệt."

Lạc Ninh nhíu mày: "Anh bị gì thế?"

Anh cười: "Vậy để anh hôn em nhé? Nhưng sợ làm lem lớp trang điểm của em."

"Ấu trĩ!" – Lạc Ninh khẽ rủa một câu, sau đó nhanh chóng hôn phớt lên má anh – "Rồi đấy, được chưa?"

Lục Thừa Uyên mãn nguyện: "Vợ à, chúc em một ngày làm việc vui vẻ. Chiều anh đến đón, rồi cùng đi siêu thị."

Lạc Ninh nhướng mày, xem như ngầm đồng ý, rồi mở cửa xe bước xuống.

Cô đóng cửa lại, không ngoái đầu, bước đi dứt khoát trên đôi giày cao gót.

Lục Thừa Uyên hạ kính xe, dõi theo bóng dáng cô khuất sau cổng bệnh viện rồi mới lái xe rời đi.

Nửa tiếng sau.

Lục Thừa Uyên đến bãi đậu xe của đơn vị, đỗ xe gọn gàng rồi khóa cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!