Chương 33: Nghĩa vụ vợ chồng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh cau mày, buột miệng hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Lục Thừa Uyên đi thẳng đến chỗ cô, vén chăn rồi ngồi xuống giường.

"Chúng ta là vợ chồng, đương nhiên phải ngủ chung phòng. Em không muốn ngủ ở phòng chính thì anh dọn qua đây ngủ cùng em."

Khóe môi Lạc Ninh giật nhẹ. Anh nói chuyện đầy lý lẽ khiến cô không cách nào phản bác.

Im lặng vài giây, cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường, xoay người lại nhìn Lục Thừa Uyên: "Chúng ta nói chuyện chút đi."

Lục Thừa Uyên mỉm cười: "Được, em muốn nói gì?"

Lạc Ninh nhìn thẳng vào mắt anh: "Em thấy chúng ta không hợp."

Lạc Ninh: …

Anh tiếp tục: "Hơn nữa, chúng ta chưa thực sự sống cùng nhau ngày nào, sao em biết là không hợp? Giày có hợp chân hay không cũng phải đi thử mới biết mà, đúng không?"

Lạc Ninh mím môi, rồi lại ngậm lại.

Không thể bắt bẻ – quá đúng.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được, vậy cho nhau một khoảng thời gian tìm hiểu. Nếu sau này, bất kỳ ai trong chúng ta cảm thấy không hợp, đều có thể đề nghị ly hôn."

Lục Thừa Uyên: "Anh sẽ không nói đến chữ ly hôn đâu. Từ khoảnh khắc quyết định cưới em, anh đã xác định sẽ sống với em đến hết đời."

Lạc Ninh khẽ cau mày: "Đừng nói chắc như đinh đóng cột thế. Anh đâu hiểu rõ em. Em có nhiều thói quen khiến người khác khó chịu lắm. Ví dụ như em rất mắc bệnh sạch sẽ…"

Lục Thừa Uyên: "Anh biết. Nên mỗi ngày về anh sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường, vệ sinh nhà cửa anh cũng sẽ phụ."

Lạc Ninh: "… Sạch sẽ chỉ là một phần thôi. Tính em nóng nảy."

Lục Thừa Uyên: "Không sao, đã là vợ chồng thì phải biết bao dung lẫn nhau."

Lạc Ninh: "Công việc của em rất bận."

Lục Thừa Uyên: "Anh cũng vậy. Tính chất công việc của hai đứa khá giống nhau, thế càng dễ hiểu nhau hơn."

Lạc Ninh im lặng nhìn anh.

Anh chăm chú nhìn cô, hỏi: "Còn gì nữa không?"

Cô nghĩ một lúc: "Còn. Em phải bật đèn khi ngủ, và hay gặp ác mộng. Có thể sẽ làm anh giật mình."

Lục Thừa Uyên: "Vì em ngủ một mình nên mới thế. Giờ có anh ngủ cùng, anh đảm bảo em sẽ không mơ thấy ác mộng nữa."

Lạc Ninh: …

Anh liếc nhìn chiếc ly trống trên tủ đầu giường: "Từ giờ tối nào anh cũng pha trà giúp em ngủ ngon. Em sẽ không gặp ác mộng nữa. Thôi, muộn rồi, ngủ sớm đi."

"Chúng ta còn nhiều thời gian để từ từ tìm hiểu nhau."

Lạc Ninh bĩu môi, xoay lưng lại nằm xuống, giả vờ nhắm mắt.

Bỗng cảm nhận được hơi ấm đến gần.

Cô quay ngoắt lại thì thấy khuôn mặt Lục Thừa Uyên ngay sát bên: "Gì vậy? Không phải nói là đi ngủ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!