*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Cầm sững người vài giây, sau đó bất ngờ vỗ tay reo lên:
"Em đã bảo mà, sao chị Ninh lại đối xử đặc biệt với anh như thế, còn giúp anh đặt – rút ống thông tiểu, rồi mua cháo đắt tiền cho anh ăn… Thì ra anh là chồng chị Ninh à! Chào anh rể! Chị Ninh đang phẫu thuật, anh cứ ngồi tạm đây chờ."
Mấy ngày Lục Thừa Uyên nằm viện, chính Tiểu Cầm là người phụ trách chăm sóc, hai người cũng coi như quen biết.
Bây giờ biết anh chính là chồng của Lạc Ninh, Tiểu Cầm nhìn Lục Thừa Uyên lại càng thấy thân thiết hơn.
Cô mời anh ngồi ở bàn làm việc của Lạc Ninh để chờ.
Còn chạy đi pha một tách trà mang đến cho anh: "Anh rể, trà này là chị Ninh tặng em đấy, ngon lắm, anh uống chút cho đỡ khô họng nhé."
Lục Thừa Uyên quay lại nơi này, cảm giác như là về nhà vợ vậy.
Anh cũng không khách sáo với Tiểu Cầm: "Cảm ơn."
Tiểu Cầm kéo ghế ngồi đối diện, kể sơ cho anh nghe tình hình ca phẫu thuật mà Lạc Ninh đang thực hiện.
Cuối cùng, cô chỉ vào bụng anh, hỏi: "Anh rể, vết thương của anh đã lành chưa? Hôm đó sao anh lại biến mất? Có phải sợ lộ thân phận nằm vùng không?"
Lục Thừa Uyên dở khóc dở cười, đưa tay ra hiệu im lặng, hạ giọng nói: "Chuyện cơ mật, giữ bí mật giúp anh nhé."
Tiểu Cầm nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm đi anh rể, miệng em kín lắm. Vậy còn vết thương của anh?"
Lục Thừa Uyên: "Ổn cả rồi."
Tiểu Cầm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì chị Ninh có thể yên tâm rồi. Anh không biết chứ, anh biến mất đột ngột khiến chị ấy lo lắng lắm đó."
Lục Thừa Uyên: "Thật à?"
Tiểu Cầm khẳng định chắc nịch: "Tất nhiên rồi, chẳng phải anh hiểu chị Ninh hơn em sao? Chị ấy ngoài miệng thì cứng rắn, nhưng trong lòng lại mềm yếu lắm. Anh rể, chị ấy có biết anh là cảnh sát nằm vùng không?"
Lục Thừa Uyên nhướng mày, nói dối: "Biết."
Tiểu Cầm: "Vậy thì tốt rồi. Em còn tưởng anh thực sự cưới cô gái tên Mỹ Mỹ kia chứ. Anh rể, anh không thật sự cưới cô ấy chứ? Không phản bội chị Ninh chứ?"
Lục Thừa Uyên: "Tất nhiên là không."
Lạc Ninh và Diệp Tử từ phòng phẫu thuật trở về khoa cấp cứu, nhìn thấy Lục Thừa Uyên mặc cảnh phục đang ngồi trong phòng, cả hai đều sững người.
Tiểu Cầm – vốn chẳng để tâm đến lễ nghi – chạy tới báo tin: "Chị Ninh, anh rể đến đón chị tan ca rồi!"
Khóe miệng Diệp Tử giật giật: "Anh rể… Tiểu Cầm, em gọi ngọt ghê ha."
Tiểu Cầm: "Tất nhiên rồi, đây là chồng chị Ninh cơ mà. Chị Ninh à, chồng chị đẹp trai quá, hai người thật xứng đôi!"
Nói xong, cô cố ý liếc xéo cô y tá từng nói vợ của Lục Thừa Uyên chắc xấu lắm.
Thẩm Yến Nam đi vào sau, vừa lúc nghe thấy lời của Tiểu Cầm.
Anh ta thoáng ngây người, rồi hỏi: "Tiểu Cầm, em vừa nói gì? Chồng của Lạc Ninh đến rồi à?"
"Đúng đó." Tiểu Cầm chỉ vào Lục Thừa Uyên, "Bác sĩ Thẩm, anh đẹp trai kia chính là chồng của chị Ninh – đội trưởng đội hình sự của Phân cục Nam Thành đấy! Anh có xem bản tin chiều nay không?"
"Anh rể còn được phỏng vấn kìa, ảnh nói muốn về nhà với vợ. Hóa ra là về với chị Ninh, đúng là lời tỏ tình lãng mạn ghê!"
Lục Thừa Uyên sải bước đến trước mặt Lạc Ninh, đột nhiên đứng nghiêm giơ tay chào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!