Lúc này, khi nhìn lại Diệp Phong, Trì Húc cảm thấy có chút căng thẳng.
Tay chân cũng trở nên lóng ngóng: "Cháu chào chú, cảm ơn chú và mọi người đã đến thăm ba cháu".
Lúc này Diệp Tử cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi, véo nhẹ vào tay Lạc Ninh, ra hiệu rằng mình ổn rồi.
Gương mặt cô đỏ bừng như quả cà chua chín.
Hạ Bình Xuân gọi con: "Con trai, lại đây ngồi, trò chuyện với mọi người một chút, mẹ đi lấy chè cho con, con đã ăn tối chưa đấy?"
Trong tình huống quan trọng như vậy, Hạ Bình Xuân vẫn không quên quan tâm chuyện ăn uống của con.
Trì Húc phản xạ có điều kiện, buột miệng đáp: "Chưa ạ".
Hạ Bình Xuân như đã đoán trước: "Vậy con uống tạm chén chè trước nhé, mẹ làm mì trộn trứng cà chua cho con nhé?"
Trì Húc gật đầu: "Vâng".
Hạ Bình Xuân đi vào bếp, nhưng chưa đầy một phút sau đã quay lại, đặt một bát chè trước mặt con trai.
Diệp Tử nhìn bát chè ấy, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Dì ấy giống như đã chuẩn bị sẵn từ trước, chẳng lẽ biết Trì Húc sẽ về?
Trì Húc không biểu lộ cảm xúc gì, bưng bát chè lên uống một hơi.
Diệp Tử nghĩ, chắc anh ấy đói lắm rồi.
Diệp Phong mỉm cười nhìn Trì Húc, quan tâm hỏi: "Đội phó Trì, mấy hôm nay chắc bận lắm đúng không? Đến cả bữa tối cũng không kịp ăn nữa".
Trì Húc lập tức đặt bát xuống, như học sinh trả lời thầy cô, nghiêm túc đáp:
"Chú cứ gọi cháu là Tiểu Trì ạ. Dạo này đúng là hơi bận, mấy vụ án cùng lúc phải giải quyết. Hôm nay cháu ở phòng thẩm vấn cả ngày, mới vừa ép cung thành công cách đây nửa tiếng nên mới được rảnh".
Nghe câu trả lời như báo cáo công tác, Diệp Tử không nhịn được bật cười thành tiếng.
Sau đó cô vội đưa tay che miệng, len lén liếc nhìn Trì Húc một cái.
Tai Trì Húc đỏ bừng.
Diệp Phong trừng mắt nhìn con gái, rồi xấu hổ nói với Trì Húc: "Tiểu Trì à, Diệp Tử không phải đang cười cháu đâu…"
Nói xong ông lại cau mày.
Lạc Ninh vội giải thích: "Xin lỗi đội phó Trì, thật ra Diệp Tử thấy anh rất dễ thương, chứ không phải cười nhạo đâu. Khi anh trả lời chú Diệp giống như đang báo cáo với lãnh đạo, rất thú vị thôi ạ".
Diệp Tử tức khắc véo eo Lạc Ninh một cái.
Lạc Ninh cũng không vừa, véo lại một cái rõ mạnh.
Diệp Tử cố gắng nhịn, không dám kêu đau.
Trì Lỗi cười nói: "Ba cũng thấy giống đang báo cáo thật. Trì Húc à, về đến nhà rồi, không cần căng thẳng vậy đâu, thả lỏng chút đi. Bác sĩ Diệp cũng là người quen cả rồi".
Diệp Phong khoát tay: "Không sao, không sao. Chú rất thích tinh thần nghiêm túc như của Tiểu Trì. Giờ nhiều thanh niên lười nhác, thấy một người trẻ nghiêm túc, chững chạc như cháu thật sự rất hiếm".
Trì Lỗi chen vào: "Hiếm gì mà hiếm, chính vì nó quá cứng nhắc nên mới không tìm được bạn gái. Bây giờ con gái đâu có thích kiểu như nó, đúng không, Diệp Tử, bác sĩ Lạc?"
Diệp Tử khựng lại: "Dạ? Cháu…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!