Chương 24: Chuẩn bị thu lưới

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Thần đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì xen vào: "Ba à, không thể nói vậy được. Căn nhà này đúng là do bác cả để lại, nhưng chẳng lẽ chúng ta không có công chăm sóc bà nội sao?"

Ngô Lệ Mai tiếp lời: "Đúng thế! Lạc Thần nói đúng. Chúng ta ở đây đâu phải ở không, mà là giúp anh trai anh chăm sóc mẹ đấy chứ."

Lạc Bắc Dương tức giận: "Chăm sóc à? Hai người từng nấu cho mẹ tôi một bữa cơm chưa? Có từng giặt cho bà một cái áo nào không?"

Ngô Lệ Mai kinh ngạc nhìn chồng: "Ơ kìa, Lạc Bắc Dương, hôm nay anh uống nhầm thuốc à? Dám nói với tôi kiểu đó? Hay là thấy Lạc Ninh về rồi, anh tưởng nó sẽ đứng về phía anh?"

"Anh còn dám lớn tiếng nữa, có tin tôi tát cho không? Vô dụng thì đừng có gào lên ở đây! Chúng ta phải sống ở chỗ này chẳng phải cũng vì anh vô dụng, đến một căn nhà cũng không mua nổi sao?"

"Hồi đó tôi đúng là bị mù mới không chọn mấy ông chủ giàu có mà người ta giới thiệu, lại chọn ở bên anh. Không ngờ anh lại kém cỏi đến mức làm ở ngành điện lưới ba mươi năm mà đến chức trưởng phòng cũng không có nổi!"

"Giỏi thì ra ngoài lớn tiếng với sếp của anh ấy, ở nhà gào với tôi thì có ích gì…"

Trong phòng, Lạc Ninh và bà nội Lý Hương Cúc nghe tiếng mắng chửi om sòm bên ngoài, cả hai đều im lặng.

Một lúc sau.

Lý Hương Cúc thở dài một hơi, hỏi: "Cháu nói có đồ tốt, là gì vậy?"

Lạc Ninh vừa mở túi vừa cười nói: "Tối nay cháu qua nhà bà ngoại Diệp Tử ăn ké, bà ngoại sinh nhật. Cháu đi tay không, thế mà lúc về bà còn nhét cho cháu bao nhiêu thứ này."

Lý Hương Cúc nhìn đống đồ Lạc Ninh lôi ra, toàn là đồ ăn.

Bánh kẹo, đồ ăn vặt đủ loại, còn có một hộp cao a giao.

Lý Hương Cúc cầm hộp cao a giao lên: "Thứ này đắt lắm đấy. Dạo này trời lạnh, mấy hôm trước bà còn định mua một hộp để chưng với trứng gà ăn. Cháu cũng nên tẩm bổ, mang về mà dùng."

Lạc Ninh đẩy lại: "Bà ơi, cháu còn trẻ, không cần bổ cái này đâu. Hơn nữa cháu cũng không có thời gian mà chưng nấu. Những thứ này là cháu mang về cho bà, bà giữ lại mà dùng dần nhé."

Lý Hương Cúc cầm hai gói khô bò: "Khô bò này trông ngon đấy, vậy cái này cháu mang về ăn."

"Cái đó bà chia cho ông Ngưu một gói đi, để ông ấy ăn nhâm nhi cho vui."

Lạc Ninh ngập ngừng một chút rồi nói: "Bà ơi, hay bà dọn về ở với cháu đi, ở với cháu cho tiện chăm sóc."

Lý Hương Cúc lắc đầu: "Bà mà dọn đi, cái nhà này sẽ bị chúng nó chiếm ngay. Đây là nhà ba cháu để lại cho cháu, bà phải ở lại trông nhà, chờ khi nào được đền bù giải tỏa thì tiền đó cũng là của cháu hết."

"Với lại, việc dưỡng già cho bà là trách nhiệm của chú cháu, cháu không có nghĩa vụ đó."

Lạc Ninh: "Nhưng mà…"

"Bà biết cháu sợ bà bị thím ức h**p." Lý Hương Cúc vỗ tay cháu gái an ủi. "Yên tâm đi, bà ấy không dám đâu. Nếu bà mà tức lên, bà tống cả ba người họ ra khỏi nhà luôn."

Lạc Ninh cười: "Thím là sợ bà nhất."

Lý Hương Cúc đắc ý: "Đó, nên bà ấy chỉ dám lèm bèm vài câu, chứ không làm gì được. Với lại, ban ngày chúng nó đều đi làm, trong nhà chỉ có bà với Lạc Thần, mà thằng đó thì ngủ suốt."

"Nên bà sống cũng khá thoải mái, tự nấu ăn, tự chăm sóc mình, chẳng phải hầu hạ ai cả, mạnh ai nấy sống."

Lạc Ninh: "Nếu bà thiếu tiền, nhất định phải nói với cháu."

Lý Hương Cúc: "Lương hưu của bà mỗi tháng bảy, tám ngàn, xài không hết. Không cần cháu phải cho. Bà còn tích được khá nhiều, sau này đều để lại cho cháu, không cho chúng nó đâu."

Lạc Ninh cảm động, nhào vào lòng bà làm nũng: "Bà ơi, trên đời này chỉ có bà là thương cháu thôi. Bà nhất định phải sống lâu trăm tuổi, ở bên cháu mãi, biết chưa?"

Lý Hương Cúc: "Được, bà tất nhiên sẽ sống thật lâu, còn phải chờ cháu sinh con cơ mà. Những lời thím cháu nói hồi nãy cháu đừng để bụng, bà tin chắc Lục Thừa Uyên nhất định sẽ quay về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!