*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Ninh nhướng mày: "Nhưng e rằng, mình sẽ khiến dì ấy thất vọng mất thôi."
Diệp Tử hiểu ngay ý của Lạc Ninh: "Để mình đi nói với dì. Dù dì thật sự muốn cậu làm con dâu thì cũng phải đợi cậu ly hôn đã."
"Diệp Tử!" – một giọng gọi vọng tới từ phía đối diện.
Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn, thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi hồng phấn và quần âu đen đang tựa lưng vào tường, mỉm cười nhìn về phía họ.
Diệp Tử tỏ rõ vẻ chán ghét: "Anh họ à, cái màu áo hôm nay của anh thật là… sến súa quá đấy."
Phó Vân Tiêu mỉm cười, nhẹ gật đầu với Lạc Ninh: "Chào Lạc tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Lạc Ninh bất giác đỏ mặt khi nhớ lại chuyện đêm hôm đó ở hội sở, người đàn ông này chính là người đã bế cô xuống lầu.
Lạc Ninh lễ phép: "Chào anh họ."
Phó Vân Tiêu cong môi cười: "Gọi anh họ cũng được, nhưng tôi vẫn thích nghe em gọi tôi là Vân Tiêu hơn."
Diệp Tử làm bộ buồn nôn: "Anh họ à, mấy chiêu tán gái này áp dụng với bạn thân em là vô dụng thôi."
Phó Vân Tiêu: "Vậy à? Vậy anh nên làm gì mới thu hút được sự chú ý của Lạc tiểu thư đây?"
Diệp Tử lắc đầu liên tục: "Vô ích thôi, anh không phải gu của Lạc Ninh đâu, cậu ấy ghét nhất là kiểu công tử đào hoa như anh đấy."
Phó Vân Tiêu bất lực: "Diệp Tử, cái mác công tử đào hoa này anh mãi không gỡ được à? Em thật sự không hiểu anh rồi. Anh chỉ trông có vẻ đào hoa thôi, chứ thật ra là người rất chung tình. Nếu Lạc tiểu thư cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng minh điều đó."
Diệp Tử: "Thôi đi ông anh họ, bọn em không còn là con nít ba tuổi, cũng không sống mộng mơ đến mức "não toàn tình yêu" đâu."
Phó Vân Tiêu vừa lải nhải vừa đi theo hai cô quay lại trà thất.
Bà Hà Ái Trân liền ra đón, chỉ vào hai chàng trai tuấn tú vừa đứng dậy nói: "Ninh Ninh, đây là anh hai Vân Bác, anh ba Vân Dật, còn anh cả Vân Tiêu thì cháu gặp rồi. Cháu nhìn xem ba đứa, chọn một đứa đi."
Anh ba Phó Vân Dật cười toe: "Chọn cả ba cũng được mà, đây là câu hỏi tự chọn chứ không phải trắc nghiệm một đáp án đâu."
Anh hai Phó Vân Bác trừng mắt nhìn em: "Đừng dọa Lạc tiểu thư."
Nói xong, anh quay sang chào Lạc Ninh: "Chào Lạc tiểu thư, tôi tên là Phó Vân Bác, thứ hai trong nhà. Hiện tại tôi đang giảng dạy tại Học viện Mỹ thuật thành phố Bắc Lĩnh, là giáo viên mỹ thuật."
Diệp Tử hào hứng: "Ninh Ninh, chọn anh hai đi, anh ấy là họa sĩ, tính tình trầm ổn, đúng gu cậu mà."
Phó Vân Tiêu theo sau lập tức phản đối: "Diệp Tử, là anh gặp Lạc tiểu thư trước, phải có trước có sau chứ."
Phó Vân Bác phản bác: "Anh à, tình cảm không phải cứ ai đến trước thì thắng, quan trọng là cảm xúc. Em tin rằng Lạc tiểu thư đề cao sự đồng điệu về tâm hồn – mà anh với cô ấy chắc không có tiếng nói chung đâu."
Phó Vân Tiêu cáu: "Phó Vân Bác, đừng tưởng em học nhiều hơn anh mà có quyền lên lớp người khác nhé. Em có biết phụ nữ ghét nhất kiểu đàn ông nào không? Chính là loại hay dạy đời như em đấy!"
Phó Vân Bác khựng lại, rồi quay sang Lạc Ninh – người từ đầu vẫn im lặng.
"Xin lỗi Lạc tiểu thư, tôi không có ý dạy đời đâu. Tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của cô, dù cô chọn ai trong ba chúng tôi."
Anh ba cũng chen vào, cười hề hề: "Tôi cũng tôn trọng cô, Lạc tiểu thư à."
Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía Lạc Ninh, khiến mặt cô nóng bừng.
Cô cười gượng: "Tôi thật sự rất cảm ơn mọi người đã yêu mến tôi. Được ba người quan tâm thế này là vinh hạnh của tôi. Nhưng xin lỗi, lựa chọn của tôi là… không chọn ai cả."
Mọi người đều lộ rõ vẻ thất vọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!