Chương 21: Khuyên cô ly hôn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Tử lắc đầu: "Không phải đâu, thật ra lòng tham của con người là không đáy. Nói thế này cho dễ hiểu nhé, lúc thu nhập mỗi tháng chỉ ba nghìn, cậu sẽ nghĩ nếu kiếm được ba vạn thì tốt biết mấy."

"Nhưng khi thật sự kiếm được ba vạn rồi, có thể cậu lại muốn nhiều hơn nữa, muốn ba mươi vạn, ba trăm vạn. Kiểu người như vậy trong giới nhà giàu thì lại càng nhiều."

"Công ty làm càng lớn thì lòng tham lại càng lớn, lúc nào cũng muốn phát triển hơn nữa."

Lạc Ninh mím môi đỏ, khẽ gật đầu: "Cậu nói cũng đúng thật."

Diệp Tử cười: "Nhưng cũng có người trời sinh dễ thỏa mãn, như ba mẹ mình, với cả mình nữa."

Lạc Ninh bật cười: "Nghe cậu nói thì đúng là vậy thật."

Cả bệnh viện ai cũng biết Diệp Tử là bác sĩ "Phật hệ" nhất.

Người khác đi làm vì kiếm tiền, vì thăng chức, còn cô đi làm chỉ để giết thời gian.

Thế nên chẳng bao giờ tranh giành gì với ai.

Đến mức lương hàng tháng bao nhiêu cô cũng không biết, vì chưa từng kiểm tra thẻ lương của mình.

Tiền tiêu hằng ngày đều là mẹ cô gửi cho, mỗi tháng chuyển hẳn năm vạn vào thẻ như tiền tiêu vặt.

Thế nhưng Diệp Tử lại không giống mẹ mình – cô không thích hàng hiệu, cũng chẳng mê đánh mạt chược.

Vậy nên số tiền tiêu vặt đó, chín mươi phần trăm đều được để dành trong thẻ.

Nhưng Diệp Tử nói cô không cố tình tiết kiệm, chỉ là không hứng thú với việc tiêu tiền.

Lạc Ninh thường trêu cô: "So sánh người với người, tức chết người ta thật."

Hai người đến nhà bà ngoại Diệp Tử.

Đó là một căn biệt thự ba tầng sang trọng nằm ở ngoại ô thành phố Bắc Lĩnh.

Bảo vệ trong phòng giám sát thấy xe của Diệp Tử liền vội vàng điều khiển mở cánh cổng cao lớn, để cô lái xe vào sân.

Trong sân đã đậu vài chiếc xe.

Vừa bước xuống xe, Diệp Tử vừa nói với Lạc Ninh: "Ba mẹ mình, dì và dượng mình đều đến rồi."

Hai người cùng đi về phía cửa chính biệt thự.

Quản gia mở cửa ra đón, vừa lịch sự vừa thân thiện mỉm cười chào hỏi: "Tiểu thư về rồi, bác sĩ Lạc, chào mừng cô."

Lạc Ninh mỉm cười chào lại: "Chào chú Lâm."

Chú Lâm làm động tác mời, để hai cô gái vào trước, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại: "Mọi người đang ở trong trà thất."

Diệp Tử hỏi: "Anh họ đã đến chưa ạ?"

Chú Lâm: "Vẫn chưa, đại tiểu thư nói có thể họ sẽ đến muộn một chút, nhưng chắc chắn sẽ đến trước bữa tối."

Lạc Ninh cùng đi vào trà thất, bên trong vang lên tiếng cười vui vẻ.

Vừa thấy hai người tới, bà lão thọ tinh – bà Hà Ái Trân – lập tức đứng dậy, bước nhanh tới, cười rạng rỡ nắm lấy tay Lạc Ninh:

"Ninh Ninh đến rồi à, mau ngồi đi, cuối cùng cũng đợi được cháu rồi. Chị cả, đây là Lạc Ninh – bạn thân của Diệp Tử đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!