*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Tử đưa Lạc Ninh về nhà trước rồi mới lái xe quay về.
Vừa về đến nhà, cha cô – Diệp Phong – đã kéo cô lại hỏi ngay: "Con gái, chú Trì sao rồi?"
Diệp Tử đỡ cha ngồi xuống, an ủi: "Ba, chú Trì không sao đâu, ba đừng lo. Ngày mai chắc có thể xuất viện rồi."
Diệp Phong: "Vậy con có đóng viện phí giúp ông ấy không?"
Diệp Tử: "Không cần đâu, Lạc Ninh đã giúp báo cáo lên bệnh viện. Chú Trì là anh hùng, bệnh viện miễn toàn bộ chi phí điều trị, kể cả liệu trình khám tâm lý sau này."
Diệp Phong: "Thật hả? Vậy thì tốt quá! Sau này phải cảm ơn Lạc Ninh đàng hoàng mới được. Đợi chú Trì xuất viện, ba định mua chút đồ bổ đến nhà thăm ông ấy, nếu không ba thấy cắn rứt lắm."
Diệp Tử: "Được, ba. Đợi con được nghỉ, con đi cùng ba."
Diệp Phong cứ ngỡ con gái quan tâm mình, vui vẻ nói: "Con gái ngoan của ba, vậy hai cha con mình cùng đi nhé."
Diệp Tử liếc quanh: "Mẹ đâu rồi? Lại đi đánh mạt chược à?"
Diệp Phong: "Không, mẹ con đang ở trong phòng chọn rể cho con đấy. Hôm nay bạn của bà ấy đưa đến cả chục tấm hình, bà ấy đang nghiên cứu xem ai hợp với con. Con vào xem là biết."
Diệp Tử nhăn mặt: "Lại muốn bắt con đi xem mắt nữa à? Ba, ba có thể giúp con nói với mẹ một tiếng được không? Đừng can thiệp vào chuyện của con nữa, con thật sự không muốn đi xem mắt mà."
Diệp Phong trông khó xử: "Con à, chuyện này ba cũng không giúp được. Con cũng lớn rồi, đến tuổi lấy chồng rồi còn gì."
Diệp Tử ôm lấy tay cha, nũng nịu: "Con không muốn lấy chồng đâu, con muốn ở bên ba mẹ cả đời cơ!"
Diệp Phong cười to: "Ba nhớ câu này rồi đấy nhé. Đến lúc con vỡ mộng thì đừng trách ba!"
Hôm sau, Lạc Ninh thấy Diệp Tử trông như cà tím héo úa, liền thắc mắc.
Lạc Ninh: "Này, tối qua cậu làm gì thế? Sao hôm nay mặt ủ mày chau vậy?"
Diệp Tử nhăn nhó: "Mẹ mình lại sắp xếp cho mình đi xem mắt, lần này hẳn 16 người, yêu cầu mỗi kỳ nghỉ phải đi gặp một người, cho đến khi tìm được người ưng ý mới thôi."
Lạc Ninh giật giật khóe môi: "Dì đúng là quyết tâm gả cậu đi bằng được."
Diệp Tử dụi đầu vào vai cô bạn, giả vờ khóc: "Số mình sao mà khổ thế này, sao lại có người mẹ luôn ép mình lấy chồng vậy chứ?"
Lạc Ninh xoa đầu an ủi: "Hay là cậu chọn đại một người thấy thuận mắt rồi cưới đại đi. Không hợp thì ly dị."
Diệp Tử thở dài: "Chắc cũng chỉ còn cách đó thôi."
Cuộc trò chuyện của hai người vô tình lọt vào tai Hạ Bình Xuân, và giây tiếp theo, Trì Húc nhận được tin nhắn từ mẹ.
Hạ Bình Xuân: Mẹ bác sĩ Diệp đang ép cô ấy đi xem mắt đấy. Con mà không ra tay, bác sĩ Diệp sẽ thành vợ người ta thật đấy!
Tối qua Trì Húc về thăm cha anh xong lại quay lại đồn tăng ca, cả đêm không chợp mắt.
Vừa mới chợp mắt, nghe tiếng báo tin nhắn, anh lập tức bật dậy kiểm tra — tưởng là Diệp Tử nhắn.
Kết quả lại là tin từ mẹ, làm anh nhói lòng.
Anh nghĩ: mẹ Diệp Tử chắc chắn sẽ giới thiệu những người "môn đăng hộ đối". Nhà như anh, sao mà sánh với người ta được?
Anh không nên hy vọng gì nữa.
Nghĩ vậy, anh trả lời mẹ: Con đã nói rồi, chúng con không hợp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!