*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Tử không ngờ số thuốc ngủ đó là do cha cô kê đơn.
Cô hoàn toàn hiểu tâm trạng của cha mình lúc này.
Cô an ủi Diệp Phong: "Ba, chú Trì không sao đâu, chỉ cần ở lại viện vài hôm là ổn. Về phần viện phí, con sẽ lo liệu."
Diệp Phong lúc này mới yên tâm, "Vậy thì tốt… Nếu ông ấy có mệnh hệ gì, cả đời ba cũng ăn không ngon, ngủ không yên."
Trì Húc xen vào, "Bác sĩ Diệp, bác thực sự không cần tự trách. Viện phí để bọn cháu tự lo."
Diệp Tử quay sang nhìn Trì Húc: "Viện phí này cứ để cha tôi thanh toán. Dù sao ông ấy cũng không nên kê nhiều thuốc ngủ như vậy. Nếu các anh muốn, hoàn toàn có thể báo cáo chuyện này lên trên."
Cô cố tình nói như vậy để xem phản ứng của Trì Húc.
Trì Húc nhíu mày, nhìn cô nói: "Cô Diệp, những năm qua ba mẹ tôi nhờ bác sĩ Diệp chăm sóc rất nhiều. Nhất là ba tôi, bị liệt nằm một chỗ không tiện đi lại, nhưng bác sĩ Diệp vẫn kiên nhẫn đến tận nhà khám cho ông."
"Ân tình đó, cả đời chúng tôi cũng không trả hết. Ba tôi muốn tìm đến cái chết, kể cả không có thuốc ngủ, ông cũng sẽ tìm cách khác."
"Việc bác sĩ kê thuốc hoàn toàn đúng quy trình. Chúng tôi không bao giờ làm cái chuyện lấy oán trả ơn đó."
Hạ Bình Xuân cũng phụ họa: "Đúng vậy, bác sĩ Diệp đã giúp nhà tôi rất nhiều, chúng tôi còn cảm ơn không hết, sao có thể đi tố cáo ông ấy được? Đây hoàn toàn là lỗi của chồng tôi."
Cô vẫy tay về phía người mới đến: "Bác sĩ Tần, bên này."
Tần Lãng bước nhanh tới, "Bác sĩ Diệp."
Diệp Tử giới thiệu với mọi người: "Đây là bác sĩ Tần – chuyên gia tâm lý rất có tiếng của khoa chúng tôi. Anh ấy từng du học nước ngoài, rất nhiều bệnh nhân tìm đến nhờ giúp đỡ. Mọi người có thể để bác sĩ Tần theo dõi chú Trì một thời gian, xem hiệu quả thế nào."
"Bác sĩ Tần, đây là người nhà bệnh nhân – vợ và con trai của chú Trì. Con trai chú ấy là đội phó Đội Hình sự của phân cục Nam Thành. Chú Trì trước đây cũng là cảnh sát, chắc Ninh Ninh có nói với anh rồi?"
Tần Lãng gật đầu, "Có nói sơ qua. Chào hai người. Hai người có tiện trao đổi chi tiết hơn về tình hình bệnh nhân không?"
Diệp Tử: "Mời ngồi rồi từ từ nói chuyện."
Hạ Bình Xuân: "Được, bác sĩ Tần cần biết gì cứ hỏi."
Diệp Tử thấy mọi người đã bắt đầu trao đổi ổn thỏa với bác sĩ Tần thì kéo cha mình ra một góc nhỏ.
Cô nghiêm khắc trách: "Ba à, lần này xem như gặp may, nhà họ không làm khó mình. Nhưng nếu là người khác thì chưa chắc đâu. Sau này dù là bệnh nhân quen thân đến mấy, cũng không được vì thương cảm mà kê thuốc ngủ bừa bãi."
Diệp Phong thở dài: "Ba biết sai rồi. Thực ra ba vẫn luôn cẩn thận, chỉ là gia đình họ đặc biệt quá nên ba mềm lòng. Sau này sẽ không như vậy nữa. May mà lần này có con. Chú Trì thật sự ổn chứ?"
Diệp Tử: "Không sao đâu, có con ở đây mà. Con sẽ để mắt kỹ. Ba về đi, lo cho phòng khám của mình đi."
Diệp Phong: "Ừ, vậy ba đi trước. Về phần viện phí…"
Diệp Tử: "Con lo. Ba cứ yên tâm, con biết xử lý thế nào."
Diệp Phong quay lại chào gia đình Trì Húc: "Đội phó Trì, phòng khám của tôi vẫn đang mở, tôi phải quay lại. Mọi việc ở đây cứ giao cho con gái tôi, cần gì thì cứ nói với nó."
Trì Húc: "Vâng, bác sĩ Diệp, ngại quá, đã làm phiền bác phải đến tận nơi. Bác mau về lo việc đi ạ."
Hạ Bình Xuân: "Cảm ơn ông, thật sự rất biết ơn ông."
Diệp Tử tiễn cha đi rồi quay lại phòng cấp cứu tìm Lạc Ninh, "Hóa ra số thuốc ngủ của chú Trì là do ba tôi kê. Gia đình họ thường xuyên đến phòng khám nhà mình, làm ba sợ hết hồn luôn."
Lạc Ninh ngạc nhiên: "Thế họ có nói gì không? Sẽ không kiện bác Diệp đấy chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!