Chương 15: Mơ thấy anh ấy quay về?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô sững người một lúc, sau đó mỉm cười.

Lạc Ninh thì thầm: "Lục Thừa Uyên, đồ đàn ông khốn kiếp, anh còn biết quay về à? Tôi nói cho anh biết, tôi không cần anh nữa đâu. Tôi muốn ly hôn, rồi tìm người khác!"

Lục Thừa Uyên không biết nên nói gì, dứt khoát cúi xuống hôn lên môi cô.

Lạc Ninh giãy giụa một chút rồi buông xuôi, hai tay cô vòng qua lưng anh, để mặc anh cuốn lấy mình.

Lục Thừa Uyên hôn cô đến mê mẩn, cho đến khi phát hiện Lạc Ninh không còn động đậy.

Lúc này anh mới lưu luyến rời khỏi cô.

Nhìn kỹ lại, thì ra cô lại ngủ tiếp rồi.

Khóe môi Lục Thừa Uyên khẽ cong, anh thì thầm: "Miệng thì nói vậy, lòng lại không phải vậy."

Anh đắp chăn lại cho cô, đặt một nụ hôn lên trán, nhẹ nhàng đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh căn phòng.

Mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả sách trên bàn cũng được sắp xếp theo màu.

Cô bị chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, lại rất thích màu đỏ — Lục Thừa Uyên âm thầm kết luận.

Anh quay đầu nhìn Lạc Ninh đang ngủ say trong chăn, rồi mạnh dạn mở cửa phòng đi ra phòng khách.

Phòng khách cũng rất sạch sẽ, trên ghế sofa da đen có thêm vài chiếc gối ôm màu đỏ.

Trong nhà đã sắm thêm không ít đồ, nhưng món nào cũng đặt ngăn nắp, chẳng có chút bừa bộn nào.

Lục Thừa Uyên nhìn về phía phòng ngủ chính, cửa đóng kín.

Anh ngập ngừng một giây, rồi nhấc chân bước tới, xoay nắm cửa.

Bên trong vẫn giống như lúc anh rời đi, sạch sẽ không một hạt bụi.

Xem ra cô thường xuyên dọn dẹp.

Lục Thừa Uyên lùi ra, đóng cửa lại, rồi đi vào bếp.

Nồi niêu, bát đĩa đều có đủ, trong tủ lạnh có rau củ, trái cây và cả sữa chua — toàn là đồ tốt cho sức khỏe.

Lục Thừa Uyên bỗng thấy thèm được ăn cơm cô nấu.

Anh biết, tay nghề nấu ăn của cô rất giỏi.

Quay về phòng ngủ phụ, anh lại đến bên giường, ngồi xổm xuống bên cạnh Lạc Ninh.

Anh khẽ nói: "Vợ à, đợi anh nhé. Anh sắp được quay về bên em rồi. Anh sẽ dùng cả phần đời còn lại để bù đắp cho em."

Lại hôn nhẹ lên trán cô một lần nữa, Lục Thừa Uyên nghiến răng, bước ra ban công rồi nhảy xuống — biến mất vào màn đêm.

Sáng hôm sau, Lạc Ninh tỉnh dậy vì đau nửa đầu.

Cô theo thói quen đưa tay tìm điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng không thấy.

Chớp mắt đó, cô tỉnh hẳn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!