*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Miệng lưỡi thật lanh lợi đấy." Phó Vân Tiêu cười, "Được rồi, anh chịu thua, đúng là anh có mục đích khác."
"Miễn bàn! Em tuyệt đối không để anh hại chị em tốt của em đâu." Diệp Tử dứt khoát nói, "Nhưng em có thể nói cho anh biết, em đã hẹn trước với Lạc Ninh, sẽ đưa cô ấy về chơi, là bà ngoại em mời đấy."
Khóe môi Phó Vân Tiêu nhếch lên, "Cảm ơn em, cô em họ tốt của anh, anh đã chuẩn bị một món quà cho em."
Diệp Tử: "Dừng lại! Em đã nói là sẽ không giúp anh. Nếu anh tặng quà cho em, để Lạc Ninh biết thì cô ấy sẽ hiểu lầm em bán đứng cô ấy. Lúc đó dù em có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi."
Phó Vân Tiêu: "Vậy thì anh sẽ chuẩn bị thêm một phần quà cho cô ấy."
Diệp Tử trợn mắt, "Tùy anh thôi, dù sao anh cũng nhiều tiền. Thôi, bọn em phải đi rồi, anh có thể lui xuống được rồi đấy."
Phó Vân Tiêu cười: "Cung tiễn hai vị tiểu chủ, chúc hai người đêm nay mộng đẹp. Về đến nhà nhớ nhắn cho anh một tin."
"Biết rồi." Diệp Tử vẫy tay, quay đầu bảo tài xế lái xe.
Phó Vân Tiêu đứng nguyên tại chỗ, nhìn xe em họ biến mất khỏi tầm mắt rồi mới quay vào.
Đợi Phó Vân Tiêu bước vào thang máy, Lục Thừa Uyên mới từ trong góc bước ra, khuôn mặt lạnh băng.
Anh suy nghĩ một lúc rồi xoay người đi về phía thang máy, bấm nút lên tầng cao nhất.
Thang máy đến nơi, cửa mở ra, Lục Thừa Uyên thấy Cao Mỹ Mỹ đang đứng đợi ở cửa.
Cao Mỹ Mỹ thấy anh, liền thở phào, chu môi nũng nịu: "Thịnh Mẫn, anh đi đâu vậy? Làm em lo muốn chết."
Lục Thừa Uyên bình thản: "Xuống dưới hóng gió một chút."
Cao Mỹ Mỹ không nghi ngờ gì, mỉm cười e thẹn: "Ba em tìm anh, muốn bàn về chuyện kết hôn của chúng ta."
"Được." Lục Thừa Uyên gật đầu, theo Cao Mỹ Mỹ quay lại phòng bao.
Vừa đi vừa hỏi: "Thời gian tổ chức hôn lễ có thể sớm hơn chút được không?"
Cao Mỹ Mỹ: "Sao vậy?"
Lục Thừa Uyên hơi ngừng lại: "Vì anh không thể chờ thêm nữa."
Không thể chờ để hoàn thành nhiệm vụ.
Về nhà với vợ.
Cao Mỹ Mỹ ngỡ rằng Lục Thừa Uyên nôn nóng muốn kết hôn với mình, liền mỉm cười rạng rỡ: "Được, em sẽ nói với ba, để ông sắp xếp sớm vài ngày. Nhưng mà vết thương của anh có ảnh hưởng không?"
Lục Thừa Uyên xoa vết thương âm ỉ đau ở bụng: "Không sao, thể chất anh tốt, vết thương này sẽ nhanh lành thôi."
Cao Mỹ Mỹ đỏ mặt, trong lòng mong chờ đêm tân hôn.
Hai người chính thức hẹn hò đã ba tháng, đừng nói đến thân mật, ngay cả tay cô anh cũng chưa từng nắm.
Nhưng chính điều này lại khiến Cao Mỹ Mỹ càng thêm yêu anh — không dễ dãi.
Ngay cả cha cô, Cao Đại Hải cũng từng nói: đàn ông như vậy hiếm lắm, phải biết quý trọng.
Hai người bước vào phòng bao.
Cao Đại Hải đang ghé tai nói chuyện với em trai Cao Hồng Lâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!