Chương 13: Nên tìm một người khác xứng đáng hơn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Tử:

"Anh họ, Lạc Ninh đã có chồng rồi đó."

Phó Vân Tiêu vừa nghe đến cái tên này liền bật cười:

"Lạc Ninh? Cô ấy chính là đồng nghiệp mà em kể, kết hôn chớp nhoáng rồi chồng biến mất suốt ba năm kia à?"

Diệp Tử gật đầu.

Phó Vân Tiêu:

"Em không nghĩ là một người đàn ông biến mất suốt ba năm sau kết hôn sẽ quay lại sao? Loại đàn ông đó, hoặc là đã chết, hoặc là ở đâu đó tái hôn và sống cuộc sống mới rồi."

"Em nên khuyên bạn mình đừng chờ đợi nữa. Dù có đợi thêm ba mươi năm cũng chẳng thay đổi gì đâu. Tốt hơn hết là nên tìm người khác xứng đáng hơn."

"Nhìn đi, anh xuất hiện lúc này chính là ý trời đấy."

Diệp Tử giữ chặt tay anh họ, không cho đi:

"Anh đừng đùa. Lạc Ninh không giống những bạn gái trước đây của anh đâu. Bản chất cô ấy rất truyền thống. Ngoài người đàn ông đó, cô ấy chưa từng quen ai khác."

Phó Vân Tiêu sững người, hơi bất ngờ:

"Ồ, anh cứ tưởng cô ấy là kiểu người giống anh. Thì ra anh nhìn lầm rồi… Cô gái xinh đẹp thế mà, thật tiếc… Anh thật sự rất thích cô ấy."

Diệp Tử:

"Thôi đi ông anh, cái "thích" của anh chẳng đáng một xu. Anh là kiểu thấy ai đẹp cũng thích. Với những cô gái khác thì em không quản, nhưng anh đừng động vào bạn thân em. Em không cho phép anh làm tổn thương cô ấy."

Phó Vân Tiêu cười khẩy, chạm nhẹ vào mũi Diệp Tử:

"Con bé này, em nghĩ anh họ em là loại người nào chứ? Trong mắt em, anh tệ đến thế à?"

Diệp Tử bĩu môi:

"Chứ không phải à? Trong giới thượng lưu Bắc Lĩnh, ai chẳng biết Phó Vân Tiêu là công tử đào hoa?"

"Anh thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo. Tin đồn anh với cô minh tinh mới nổi kia vẫn còn đang trên hot search đấy."

Phó Vân Tiêu cười lắc đầu:

"Nếu anh nói tất cả là giả, thật ra anh chưa từng đụng đến ai trong số họ, em có tin không?"

Diệp Tử nhìn anh hoài nghi:

"Anh nói vậy mà bảo em tin? Anh tưởng em còn là thiếu nữ mới lớn à? Anh biết em làm ở khoa cấp cứu mà, em gặp không ít loại đàn ông như anh rồi."

"Chỉ biết lừa con gái, làm họ có thai rồi vứt bỏ…"

"Diệp Tử! Em càng nói càng quá đáng rồi đấy." – Phó Vân Tiêu quát – "Anh rất tôn trọng phụ nữ, chưa bao giờ làm chuyện thất đức đó. Em thật sự không hiểu anh rồi."

Diệp Tử tặc lưỡi:

"Thôi được rồi, miễn là anh đừng động vào bạn em là được. Chúng em cũng chơi đủ rồi, về thôi, mai còn đi làm."

Phó Vân Tiêu nhìn về phía Lạc Ninh rồi mỉm cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!