Chương 11: Gã đàn ông tồi đã biến mất

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cha vợ tương lai sao?"

Khóe môi Lạc Ninh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười giễu cợt.

Cô ngồi ở bàn làm việc, liếc mắt về phía Lục Thừa Uyên.

Trong lòng thầm mắng: Tên đàn ông khốn kiếp, đồ tồi, lừa gạt tình cảm phụ nữ, rồi sẽ có ngày tôi l*t tr*n bộ mặt thật của anh.

Nghĩ đến đây, đuôi mày cô khẽ nhướng lên, khóe môi càng cong hơn.

Cô cầm lấy điện thoại trên bàn, ngón tay trắng nõn thon dài gõ liên tục trên màn hình.

Sau đó, cô hài lòng nhấn gửi.

Một đêm cứ thế trôi qua.

Khi mặt trời buổi sáng vừa ló rạng, Lạc Ninh bàn giao ca với cô bạn thân Diệp Tử mới đến.

Diệp Tử nhướng mày nhìn cô.

Lạc Ninh mím môi cười, liếc mắt nhìn về phía Lục Thừa Uyên, rồi xoay người bước đi dứt khoát trên đôi giày cao gót.

Sau khi bóng dáng Lạc Ninh khuất khỏi cửa, Diệp Tử xách cháo thịt băm đã mua đến gần Lục Thừa Uyên.

"Chào buổi sáng, anh Châu." – cô tươi cười chào hỏi, "Tôi mua cháo cho anh, tranh thủ lúc còn nóng ăn nhé."

Lục Thừa Uyên cau mày nhẹ khi thấy thái độ quá nhiệt tình của Diệp Tử.

Anh chú ý thấy hôm nay cô trang điểm kỹ hơn hôm qua, thậm chí còn xịt nước hoa.

Diệp Tử nói:

"Hôm qua nghe Tiểu Cầm bảo anh rất thích cháo của tiệm Dư Ký, nên sáng nay tôi đã đi mua, anh nhất định phải ăn nhiều một chút nhé, như vậy vết thương mới mau lành."

Lục Thừa Uyên bình thản đáp:

"Cảm ơn bác sĩ Diệp, bao nhiêu tiền để tôi chuyển lại cho cô."

Diệp Tử ngẩn ra một chút, rồi lập tức cười ngượng ngùng:

"Anh Châu, anh khách sáo quá rồi. Hôm qua nhờ có anh, tôi mới được cứu. Tôi đã kể chuyện này với ba mẹ, họ bảo tôi phải cảm ơn anh thật tốt."

Vừa nói cô vừa ngồi xuống mép giường, cố tình nghiêng người lại gần:

"Anh Châu, để tôi tự giới thiệu nhé. Tôi tên là Diệp Tử, ba tôi mở phòng khám tư, điều kiện gia đình cũng ổn."

"Mẹ tôi thì thừa kế tài sản của ông bà ngoại tôi – hai tòa nhà lớn ở trung tâm thành phố, chuyên cho thuê. Mỗi tháng bà ấy thu vài triệu tiền thuê nhà. Tôi là con một, anh hiểu ý tôi chứ?"

Lục Thừa Uyên khẽ dịch người ra xa:

"Bác sĩ Diệp, xin lỗi, tôi không hiểu ý cô đâu, tôi hơi chậm tiêu."

Diệp Tử làm bộ giận dỗi:

"Anh Châu, tôi nói rõ như vậy rồi mà anh vẫn không hiểu sao? Ý tôi là sau này tôi sẽ thừa kế phòng khám của ba tôi và hai tòa nhà của mẹ tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!