*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chỉ cần em muốn, bây giờ chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn."
Trong căn phòng khách sạn mờ tối, chỉ bật duy nhất một ngọn đèn ngủ ở đầu giường.
Ánh đèn vàng dịu dàng rọi xuống gương mặt của Lạc Ninh, khiến người ta có thể nhìn ra được cô đã phải hạ quyết tâm rất lớn mới nói ra lời đó.
Người đàn ông c** tr*n, ngồi trên chiếc ghế đơn đối diện. Cơ bắp rắn chắc, đường nét rõ ràng khiến mặt cô đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Anh không nói gì, chỉ liên tục rít thuốc lá, g*** h** ch*n mày là một nếp nhăn hình chữ xuyên.
Lạc Ninh nhìn chằm chằm tàn thuốc sáng tối lập lòe trong tay anh, thái dương nhói lên từng cơn.
Lúc này, cô co chân ngồi trên giường lớn, tấm chăn quấn chặt trước ngực. Cơn đau xé rách khiến toàn thân cô khó chịu.
Người đàn ông quan sát mọi biểu cảm nhỏ nhặt trên gương mặt cô.
Do dự một lát, anh nhẹ giọng hỏi:
"Có cần đến bệnh viện không?"
Đêm qua anh có phần mất kiểm soát, đối với cô quá mức thô bạo.
Lạc Ninh hoàn hồn, nhẹ lắc đầu:
"Không cần đâu, tôi là bác sĩ, tôi biết rõ tình trạng của mình."
So với cảm giác đau đớn thể xác, chuyện cô vừa làm chuyện ấy với một người đàn ông xa lạ mới là điều khiến cô hoang mang và phiền muộn hơn cả.
Tối qua lúc mười giờ, em họ Lạc Thần bất ngờ gọi điện cho cô, nói rằng có một khách hàng cảm thấy không khỏe, nhờ cô đến khách sạn giúp khám.
Cô vừa tan ca, đúng là đang khát nước nên khi tới nơi đã vội vàng uống nửa cốc nước cam mà Lạc Thần đưa.
Không ngờ chỉ chốc lát sau, cơ thể cô nóng ran như bị lửa đốt.
Lúc này, Lạc Thần lại nói quên tài liệu quan trọng trên xe, phải xuống lấy.
Ngay khi anh ta vừa rời đi, người khách được nói là đang tắm cũng vừa bước ra.
Lạc Ninh vừa nhìn liền nhận ra, người đó căn bản không phải khách hàng nào, mà chính là ông chủ của Lạc Thần.
Người đàn ông nở nụ cười dâm tà, từng bước ép sát cô, nói bằng giọng điệu trơ trẽn:
"Lạc Ninh, đừng sợ. Anh sẽ dịu dàng với em. Chỉ cần em theo anh, vinh hoa phú quý sẽ không thiếu phần em."
Lúc đó, Lạc Ninh mới nhận ra—mình đã bị chính em họ bán đứng.
"Cút đi!" Cô gào lên, nhưng giọng nói lại mềm yếu vô lực.
Người đàn ông càng hưng phấn hơn, lao lên giữ chặt vai cô, đôi môi hôi tanh sán lại gần.
Trong tình thế cấp bách, Lạc Ninh quăng đầu gối lên thật mạnh.
"Á…!!" Gã đàn ông kêu thảm như heo bị chọc tiết, ôm lấy chỗ yếu mà lăn lộn.
Lạc Ninh theo bản năng lao ra cửa, mở cửa chạy đi, lại bất ngờ ngã nhào vào một vòng ngực rắn chắc.
Cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt, dùng chút tỉnh táo cuối cùng thều thào:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!