Chương 14: (Vô Đề)

Hôm đó, anh họ cãi nhau với ba mẹ, tức giận bỏ nhà đi, trốn trong một cái lều hoang chuyên thu mua ve chai suốt ba ngày.

Chỉ với gương mặt thanh tú đó, có rất nhiều dì, chị, em gái mang đồ ăn tới cho anh.

Huống hồ, yêu tinh như bọn tôi dù có nhịn đói năm ngày cũng không c.h.ế. t được.

Nhưng anh họ lại cố tình từ chối tất cả.

Chỉ bám lấy cô bé kia, mặt dày nói: "Tôi sắp c.h.ế. t đói rồi, không mang đồ ăn cho tôi sao?

"Cô bé do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa rổ bánh ngọt trong tay cho anh. Vừa nuốt nước miếng vừa ngồi xuống hỏi:"Ngọt không?"

"Ngọt."

Sau này, tôi từng hỏi anh họ: "Anh, sao anh lại thích Diệp Thanh Ngữ? Thật ra chị ấy cũng không có gì quá đặc biệt mà?

"Hiếm khi anh ấy không đá tôi một phát. Anh chỉ lơ đãng nhìn vào ly rượu, ánh mắt có chút mê man:"Thích là thích thôi, có cái quái gì mà cần lý do chứ."

Thực ra, anh họ tôi cũng từng cố gắng.

Khi quay lại tìm Diệp Thanh Ngữ, cô ấy đã chuyển nhà.

Sau đó, họ gặp lại nhau ở trường cấp ba.

Bình thường viết bài văn cũng chẳng bao giờ nghiêm túc, thế mà anh họ tôi lại viết hẳn một bức thư tình dài mười ngàn chữ, cẩn thận nhét vào ngăn bàn của cô ấy.

Hào hứng quá mức, anh quên ký tên.

Đến khi quay lại để lấy, anh thấy tận mắt Diệp Thanh Ngữ tự tay xé nát thư tình đó thành từng mảnh nhỏ rồi ném vào thùng rác.

Bên cạnh cô ấy khi đó, đã có một chàng trai tên Phó An Hoài.

Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt tràn ngập ánh nắng:

"Trừ anh ra, em sẽ không nhận thư tình của bất kỳ yêu tinh nào khác.

"Ngày hôm đó, trong mắt cô ấy là ánh dương rực rỡ, nhưng trong mắt anh họ tôi, chỉ còn lại những đám mây đen giăng kín. Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong đời anh ấy thất tình. Tôi tưởng anh họ sẽ ghét cay ghét đắng Phó An Hoài. Nhưng kỳ lạ thay, anh ấy lại chủ động kết giao với hắn. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh còn âm thầm giúp Phó An Hoài mở rộng sự nghiệp."Anh, anh yêu kiểu gì mà quái đản vậy? Ngay cả chồng người ta cũng thương?"

"Anh ta kiếm được nhiều tiền hơn, Diệp Thanh Ngữ mới không phải sống khổ sở vì thiếu thốn.

"Sau này, khi biết Phó An Hoài lăng nhăng bên ngoài. Một nửa khuôn mặt anh họ ẩn trong bóng tối, giọng nói lạnh lẽo như hồn ma:"Phế hắn đi, thẻ này là của các cậu.

"Trên bàn có những chiếc thẻ ngân hàng, mỗi thẻ đều có ít nhất bảy con số. May mà lúc đó tôi kịp thời giữ chân anh:"Anh, lỡ chị ấy hiểu lầm rồi hận anh thì sao? Phải để chị ấy hận hắn ta trước, anh mới có cơ hội."

Anh họ lập tức tỉnh táo lại: "Dạo này chú thông minh lên rồi đấy?"

Haiz, tôi cứ coi như anh ấy đang khen tôi đi.

Nhưng phải công nhận, anh ấy hành động cực kỳ nhanh gọn.

Quả nhiên, không bao lâu sau đã dính lấy Diệp Thanh Ngữ rồi.

Chỉ là… tôi vẫn thấy chị ấy quá đỗi bình thường.

Cho đến khi, chị ấy tặng tôi một mô hình anime phiên bản giới hạn mà tôi đã ao ước từ lâu.

Cái này tôi chỉ nhắc đến một lần duy nhất từ mấy tháng trước, vậy mà anh họ tôi coi như gió thoảng qua tai, còn chị ấy lại nhớ kỹ.

Diệp Thanh Ngữ không nói nhiều, nhưng tâm tư lại cực kỳ tinh tế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!