Chương 13: (Vô Đề)

Không ngờ, mẹ Đàm Ngộ chỉ nhẹ nhàng đặt ly nước ép lựu trước mặt tôi: "Vậy thì sao?"

Em gái anh ta ngừng chơi game trên điện thoại, ngước lên nói:

"Không phải anh trai tôi tự nguyện làm tiểu tam à? Liên quan gì đến chị?"

Bà nội anh ấy đưa cho tôi một quả đào: "Chuyện nhỏ thôi mà."

Giọng ông nội anh ta vang lên sang sảng: "Không sao đâu con, nhà ta cũng chẳng phải loại gia đình nghiêm túc gì cho cam."

Ba Đàm Ngộ liếc nhìn ông cụ: "Ba, cẩn thận lời nói một chút."

Tôi bị Đàm Ngộ đẩy vào phòng.

"Chuyện của chúng ta, em không cần phải xin lỗi họ."

Tôi cười nhẹ: "Dù gì thì, nhà anh có một bông cải xanh ngon thế này mà bị tôi dày vò, cũng thấy hơi áy náy."

Khóe môi anh ta nhếch lên: "Câu này tôi thích nghe. Vậy thì em phải có trách nhiệm cả đời."

"Đàm Ngộ, anh nghiêm túc đấy à?"

"Tiểu gia tôi chưa bao giờ đùa cả."

"Anh chắc gia đình anh sẽ đồng ý chúng ta ở bên nhau?"

Anh ta cười khẽ.

"Bà tôi từng là mẹ kế của ông tôi."

"Mẹ tôi từng là chị dâu của ba tôi."

Tôi: "…"

"Em gái tôi nhìn có vẻ đơn thuần, nhưng lại có quan hệ mập mờ với nghĩa đệ của ba tôi, tức là chú út của chúng tôi đấy."

Miệng tôi chắc chắn đã há thành chữ O: "Chẳng phải trước đây anh nói nhà anh rất truyền thống sao?"

"Chúng tôi không làm tổn thương ai, cả đời cũng chỉ chung thủy với một người, chẳng phải rất truyền thống à?"

Hiếm khi thấy Đàm Ngộ nghiêm túc như lúc này, anh ta nhìn tôi nói:

"Bị tổn thương về thể xác mà phản kháng lại thì gọi là tự vệ chính đáng, vậy tổn thương trong tình cảm thì không được sao?"

"Phó An Hoài tổn thương em cả trăm lần, em phản kháng lại một lần, chẳng lẽ không nên?"

"Hơn nữa, A Ngữ, từ đầu đến cuối, em chỉ có hứng thú với một mình tôi, đúng không? Thật ra, tôi cũng vậy.

"Anh ta đã nói đến mức này rồi, tôi im lặng xoay người, lặng lẽ xóa hết mấy tấm ảnh đẹp trai của dàn mỹ nam trong điện thoại. Ai ngờ đúng lúc đó, tin nhắn của Tiểu Diệp đột nhiên bật ra."Chị Ngữ, chị nhìn múi bụng này đi, siêu nét luôn!"

"Thêm cả đường nét cơ bắp này nữa, có cảm giác không?

"Mỗi lần một bức ảnh nhảy ra, tim tôi lại đập mạnh một nhịp. Gân xanh trên trán Đàm Ngộ giật giật theo từng bức hình. Tôi chẳng dám nói gì, mặc kệ anh ta lấy điện thoại đi. Ngón tay thon dài của anh ta lướt nhanh trên màn hình, gõ một dòng tin nhắn:"Chị ấy vừa chơi chán sáng nay, giờ giữ lại mà tự ngắm đi."

"Tôi đâu có làm vậy mà!"

"Vậy muốn ôn lại kỷ niệm không?"

"Anh đừng có lố, nhà anh vẫn đang ở đây đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!