Tuy rằng nghe không mấy nhân tính, nhưng nghĩ đến bệnh tình, hắn lại không có lập trường bắt bẻ Celin. Mà dù cho hắn có lập trường đi nữa, cũng không thể vì thoải mái mà phát cáu với Omega đang lo lắng cho mình.
Hein Calvid cảm giác mình đang chìm vào nỗi buồn bất tận, bàng hoàng cầm tờ hôn thú nhìn cả buổi chiều.
Tới chập tối, Celin thay ra quần áo ở nhà rộng rãi, kéo Alpha còn đang ngẫm nghĩ trong phòng ngủ ra đặt vào nhà ăn.
Từng món ăn tinh tế được đưa lên bàn, ánh mắt Alpha rốt cuộc cũng sáng lên.
"Anh thích nhất bánh phô mai kem nhân sữa đặc nhưng dạ dày anh không ổn lắm, chỉ được ăn một miếng mấy loại bánh có tính k1ch thích này."
Giọng điệu lạnh nhạt không chút phập phồng của Celin truyền đến khiến cho cả thân và tâm Hein đắm chìm trong sự quan tâm và tri kỷ của Omega.
Hein nhìn gương mặt Celin cuối bàn ăn thật dài, vẫn cảm thấy thật vi diệu.
"À đúng rồi, Hill..."
Cái tay đang múc thức ăn vào miệng của Celin dừng lại, ánh mắt lạnh xuống.
Hein vô thức im miệng, ngồi thẳng lưng.
"Cạch ——" Bộ dụng cụ ăn bằng bạc gác lên chén đ ĩa phát ra tiếng lanh lảnh. Celin đứng dậy đi đến ghế trống bên cạnh Hein, ngồi xuống trở lại.
Hein: "Ơ? Sao cậu qua đây ngồi?"
Celin liếc hắn một cái, sáp lại gần hơn: "Lạ lắm à?"
Hein: "..."
Celin thầm cắn chặt răng, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh: "Trước giờ anh luôn ôm tôi ăn cơm." Nói xong câu vượt quá giới hạn xấu hổ, Omega không nhịn được cúi đầu, cố gắng bình ổn lại cõi lòng rối bời của mình.
"Là là là... vậy à?" Gia chủ Calvid ngồi ngay ngắn, đầu óc trống toác, chỉ sót lại cảm giác thân nhiệt và pheromone của Omega bên cạnh sắp hóa thành dòng sông cuốn hắn đi, nhấn chìm hắn rồi khiến hắn hít thở không thông.
Cái đầu đen tuyền đang cúi xuống khẽ gật gật.
Hein hoảng loạn cười gượng mấy tiếng. Nhìn đối phương cúi đầu như là đang rầu rĩ, hắn hơi áy náy: "Hay là... không thì bây giờ tôi ôm cậu nhé?"
Celin: "..."
Hein lại nói: "Tôi xem giấy chẩn đoán, chẳng phải bác sĩ cũng đề nghị làm chút chuyện quen thuộc sao? Như vậy giúp nhanh chóng khôi phục."
Một A một O thăm dò lẫn nhau, đều không biết phải làm sao.
Một lát sau, Celin mở miệng: "Cũng được."
Hein hồi hộp nuốt nước miếng.
Lúc Omega thật sự ngồi lên đùi hắn, vị Alpha tâm trí vẫn còn đang ở lứa tuổi đi học đã cứng đờ cả người.
"Thế này có không thoải mái không?" Celin nói.
Hein lắc đầu.
Celin điều chỉnh tư thế ngồi một chút, vùi đầu vào cổ Alpha ngửi ngửi: "Anh thơm quá."
Hein: "Thật à... Cậu thích ăn sầu riêng sao?"
"Không thích."
Hein: Ha ha
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!