"Chúc ngủ ngon? Sớm vầy đã đi ngủ rồi à?" Hein vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm bắt gặp Celin đang tạm biệt Just.
Celin ngoảnh đầu, biểu cảm một lời khó nói hết.
Hein tò mò, thế là Celin không chút cắn rứt lương tâm kể hết cho hắn nghe chuyện của Just.
Hein: "Nó đúng là thiên tài..."
Celin: "Anh không lo lắng sao?"
Hein đau đớn khôn nguôi nói: "Ô, nó đúng là làm cho người ta không hết lo mà."
Celin trầm mặc một hồi: "Là một người anh lớn lên cùng cậu ấy, tôi không thấy trên gương mặt anh có chút lo lắng nào."
Hein thản nhiên: "Là người nó tin tưởng nhất lúc này, ắt hẳn nó không ngờ được em bán chuyện xấu của nó nhanh như thế."
Cuối cùng, chồng chồng hai người liếc nhìn nhau, nhịn không được bật cười, không tiếp tục nói chuyện của Just nữa.
Mấy buổi tối trước, vì cả hai chưa quen với việc ngủ chung thế nên sau khi tắm rửa xong hai người liền tắt đèn đắp chăn không nói gì. Nhưng dẫu sao đều là người trưởng thành, kết thúc một ngày bằng giấc ngủ sớm thì rất đáng tiếc.
Đêm nay, Celin tiên phong phá vỡ lối sống học sinh tiểu học, bỏ rơi Alpha mà sang thư phòng bên canh chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi bạn đời mất trí nhớ.
Mỗi ngày Tige đều sẽ gửi email báo cáo công việc.
Chuyện của Just đã giải quyết, khủng hoảng từ Liliane cũng kết thúc, chẳng qua chuyện là một trong ba người ủy thác trước đó đã bàn bạc xong xuôi bỗng nộp đơn xin hủy. Lý do đối phương đưa ra là không còn lý do để cải tạo pheromone.
Cậu xem lại vài lần báo cáo xét nghiệm pheromone ban đầu của người ủy thác này —— là mùi sơn.
Số ít người sẽ thích mùi kiểu này, nhưng thường thì nó sẽ liên quan đến một số tác nhân gây bệnh nên đa phần mọi người đều xin khiếu. Vả lại, mùi pheromone của vị này gần như là gay mũi, trước giờ không ai chịu nổi. Nghe đồn có vài lần người ủy thác suýt chút nữa cũng không chịu nổi mùi gay mũi này vì không kịp dùng thuốc ngăn chặn.
Ảnh trên hồ sơ là một thanh niên thanh tú, tóc đen mắt đen, gương mặt nhỏ nhắn, tóc mái mềm rũ xuống che đi hàng mày, tầm mắt hơi thấp, sắc mặt e dè.
Celin nhìn chằm chằm tấm ảnh một lúc lâu, cứ cảm thấy hơi quen mắt.
Tên: Eugene Nelson.
Cậu ngẫm nghĩ một hồi, xác nhận là chưa từng nghe qua cái tên này.
Đơn hủy ủy thác của Eugene đã có hiệu lực, Tige bắt đầu liên hệ chờ đợi ủy thác mới. Bọn họ không nhất thiết phải đào sâu suy nghĩ của người ủy thác, Celin nhanh chóng đóng tài liệu này. Mắt thấy cũng đã muộn, cậu bèn không tiếp tục nữa, xoay người về phòng ngủ, chợt nhận ra Hein đã ngủ mất.
Cậu nhẹ bước chân, từ từ bước lên giường chui vào ổ chăn nóng hằm hập.
Hôm sau, xét thấy phải tuân theo lời bác sĩ khuyên nên tiếp xúc với những việc quen thuộc nhiều hơn, Hein nhất thời nảy lòng tham, mãnh liệt đòi Celin dắt hắn đến những chỗ đã từng hẹn hò để tìm lại cảm giác.
"Có lẽ tôi sẽ nhớ ra chút gì đó?" Tựa như ngày mấy hôm trước hắn nhớ ra chuyện ở quán bar và loáng thoáng chuyện đón Omega vào một ngày mưa, đều do sinh hoạt thực tế ảnh hưởng.
Celin đồng ý, nhanh chóng bày ra một lịch trình từ đại học Thủ Đô đến khu ổ chuột.
Hein trầm tư nhìn kế hoạch đi chơi thật lâu, hỏi: "Chẳng lẽ không có chỗ nào đặc biệt hơn xíu sao?"
Trường học và khu dân cư? Mấy chỗ này sao tính là chỗ hẹn hò được!
Celin cố gắng nghĩ thật lâu, chợt sáng mắt lên: "Vườn hoa trong khu dân cư?"
Hein: "..."
Biểu cảm của Celin thoáng nhạt đi: "Đôi lúc chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo sau bữa ăn."
Hein không tin nổi: "Thủ đô là cái nôi lãng mạn của Ngân Tinh, đâu đâu cũng là thánh địa của các cặp đôi. Tại sao hành trình yêu đương của chúng ta lại... đơn giản và tẻ nhạt như vậy? Không có mấy chỗ lạ lạ, khó quên hay xa hoa lộng lẫy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!