Hein yên lặng nghe ba người thay phiên nhau đặt câu hỏi. Đợi khi cả ba đã im lặng, khóe miệng hắn mới khẽ nhếch lên.
"Phương án? Cố vấn? Hoa hồng?"
Ba người gật gật đầu.
Hein ngẫm nghĩ một hồi, nghĩ đến mấy ngày trước là ngày kỷ niệm kết hôn của hắn và Celin, tức ngộ ra.
"Đâu còn cách nào, mấy Omega hay thích kiểu cảm giác nghi thức này nọ." Hắn nhấp một ngụm rượu, lắc đầu, như đang đắm chìm trong cơn sầu muộn ngọt ngào: "Dù đã kết hôn rồi nhưng vẫn phải thường xuyên tạo ra chút lãng mạn cho bọn họ."
Hein nhấm nháp dư vị mấy hôm nay, ra vẻ ghét bỏ nhưng trong lòng đang sướng chết đi được: "Rất là phiền toái."
Hành vi làm màu của Calvid tức thì thu được ba gương mặt lạnh.
Một lát sau, Đại Béo nhắc nhở: "Anh à, để anh dâu nghe được mấy câu này thì không hay đâu."
Sắc mặt Hein cùng tự nhiên, khóe mắt khẽ liếc về phía cửa, thấp giọng nói: "Có gì mà không hay? Bây giờ em ấy vô cùng ngoan ngoãn nghe lời tôi, tuyệt nhiên không thể bỏ rơi tôi."
Ánh mắt Desai lộ rõ sự nghi ngờ.
Hein dùng giọng điệu người từng trải cảm thán: "Omega ấy, dỗ ngọt là được rồi. Desai à, kết hôn rồi cậu sẽ hiểu thôi."
Desai: "Hình như em chưa nói gì mà..."
Hein lật tới lật lui nướng miếng thịt đã chín phân nửa, rắc gia vị, giả bộ lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, Hill dạo này thế nào?"
Đại Béo: "Hả?"
Lão Lộ nhướng mày.
Desai quay phắc về phía hắn.
Ba Alpha độc thân đồng thời buông dụng cụ ăn uống trong tay xuống, hỏi: "Hill?"
Hein hỏi: "Cậu ấy và bạn đời Alpha Dạo này ổn không?"
Vừa nhắc đến chuyện này, phòng riêng thoắt cái lặng ngắt như tờ. Sau một hồi, Desai mới hỏi: "Anh, sao tự dưng anh nhắc đến hắn?"
Hein thản nhiên nói: "Nội dung trò chuyện của mỗi nhóm khác nhau thường khác nhau. Giữa chúng ta là kỷ niệm thời đi học, nhắc đến bạn cùng trường không phải là một chuyện rất đỗi bình thường sao?"
Ba người nhất trí cảm thấy rất không bình thường, ánh mắt nhìn Hein thậm chí có chút khinh thường.
Hein co rút khóe miệng: "Tôi chỉ tò mò thôi." Tò mò đã xảy ra chuyện gì trong lúc mất trí nhớ. Song, vì tôn trọng Celin, hắn chỉ đành lén hỏi nhóm bạn thân hắn tin tưởng nhất.
"Tò mò cái gì?" Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Hein ngoảnh đầu thấy Omega nhà mình đang híp mắt đăm chiêu nhìn hắn.
Hein: "Tò mò không biết tương lai Desai có tìm được bạn đời hay không."
Desai: "???"
Sắc mặt Celin trầm lắng như nước, dường như đang khẽ cười một tiếng. Cậu ngồi vào vòng tay của Hein, một tay chống trán, hai má phớt hồng, ánh mắt mơ màng.
Hein cảm giác sai sai, kéo cậu lại gần quan sát chốc lát: "Say rồi à?"
Rượu này có độ cồn rất thấp, nhưng có vẻ như Celin trời sinh không thích ứng với cồn, thế nên mới nhấp mấy ngụm đã có phản ứng say rượu. Song, thực tế là cậu không hề say, xua xua tay ý bảo không sao.
Hein vẫn không yên tâm, kéo người vào lòng cẩn thận nhìn thật lâu: "Cũng trễ rồi, đến lúc về nhà thôi."
Ba người còn lại đương nhiên không có ý kiến. Trước lúc ra về, Desai bất chợt đuổi theo vài bước, nói: "Anh, tới lúc đó không gặp không về đấy nhé." Nói xong liền nháy mắt mấy cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!