Tích tắc ấy không hề đau đớn.
***
Khung cảnh ở bãi đất trống nhìn vô cùng quái dị và điên cuồng, lại còn có người không ngừng gia nhập đội ngũ xoay vòng tụng niệm, bây giờ trời mà giáng vài cột sét xuống thì có khi giật chết được một nửa.
"Họ không đi nấp à?" Khưu Thời hỏi.
"Bị sét đánh mà không chết nghĩa là được trời chiếu cố." Cụ nói.
"Khùng hả?" Khưu Thời không hiểu nổi.
"Chúng nó còn cần bổ sung 'năng lượng'." Ông cụ bảo, "Tia sét của 'Rừng Rậm' chứa một số bào tử nấm có thể giúp chúng đảm bảo số lượng nấm trong cơ thể, chúng cho rằng thứ ấy có thể giúp chống lại hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc."
"Suy luận từ đâu ra?" Khưu Thời ngớ người.
"Nấm có thể sống trong bất cứ hoàn cảnh nào, chúng mong mình cũng được như vậy." Ông cụ lắc đầu thở dài.
"Bọn điên." Khưu Thời xoay lại đẩy xe lăn của cụ ta, "Giờ tôi đưa cụ đi, đến siêu thị trước đã."
"Không được," ông cụ ngăn anh lại, "chúng sẽ nghi ngờ. Bọn này khùng lắm, hết 'Rừng Rậm' sẽ thả sức tiệc tùng, thừa dịp ấy đưa ta đi sau."
"Thôi được." Khưu Thời cau mày đóng cửa sổ lại.
"Các cậu về siêu thị đi," cụ nói, "nán lại đây quá lâu chúng cũng nghi ngờ, mọi khi ta cũng không tiếp chúng nó quá lâu."
"Sợ lộ tẩy hả?" Khưu Thời hỏi.
"Chỉ có mấy cái mánh đó thôi," ông cụ bảo, "xài nhiều quá thể nào cũng sơ hở."
Về đến siêu thị, nhóm đội viên đã đóng kín hết cửa sổ.
Ở đây không có tường phòng hộ bằng điện của thành phố Mây, chỉ còn cách che chắn kĩ càng hết mức có thể.
Thứ họ phải đối mặt không chỉ có tia sét dày mạnh mà cả người cảm nhiễm nữa, sau mỗi trận sét đều xuất hiện người cảm nhiễm, bào tử nấm trong không khí sẽ nhanh chóng lây nhiễm cho mỗi người mà nó tiếp xúc.
Và theo như Khưu Thời thấy, có một số người cảm nhiễm vốn đi theo sau "Rừng Rậm" như đang đuổi theo đồng hành với nấm vậy, đến khi bị núi Đen Lớn ngăn lại mới dừng bước bên ngoài thành phố Mây.
Giờ lại thêm hơn một trăm tên tín đồ nấm điên khùng này, anh không dám chắc đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ xác định không nghỉ ngơi nổi thôi.
"Mỗi Tang Phàm ở bên kia, nhỡ phát sinh tình huống anh ứng phó kịp không?" Khưu Thời đứng cạnh cửa sổ hướng Nam trên tầng hai, nhìn đống tuyết không ngừng bị gió rít cuốn lên trong bóng tối trước mặt.
Tuyết bạc trắng hằn từng vệt gió cắt trông như một nhóm vũ công mặc váy trắng dài khiêu vũ giữa không trung.
"Hiện giờ tôi chỉ khống chế Trái và Phải, Tang Phàm có thể ứng phó một mình," Hình Tất nói, "lúc cần thiết mới trực tiếp khống chế cô ta."
"Ý là bây giờ anh đang mở kênh nhưng không can thiệp vào hành động và phán đoán của cô ấy hả?" Khưu Thời nhìn Hình Tất.
"Ừ," Hình Tất đáp, "tôi tin cô ấy sẽ không sai sót."
"Anh có không tin người máy sinh hoá nào không?" Khưu Thời hỏi.
"Có chứ." Hình Tất nói, "Tiệm cận loài người nghĩa là hay thay đổi."
"Đám người máu đen kia chạy ra đường rồi." Giọng Triệu Nhất vang lên qua tai nghe.
"Cầu phúc mà sôi động nhỉ," Khưu Thời đã thấy bóng người bắt đầu chạy xông chạy xáo ngoài đường, "đóng kín cửa sổ, đừng tiếp xúc với chúng."
"Rõ." Triệu Nhất đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!