"Vậy chắc tôi không phải là người rồi," Khưu Thời bảo, "tôi khá thích anh đấy."
***
Cấp dưới của ông cụ rút khỏi hai tầng lầu siêu thị, Triệu Nhất đưa đội viên vào kiểm tra lại bằng cách chuyên nghiệp hơn, sau khi xác nhận an toàn, không có mai phục hay cạm bẫy gì mới để toàn đội đi vào.
Vật tư và trang bị trên xe cũng được tháo hết ra, họ phải đỗ xe dưới hầm vì "Rừng Rậm" có thể sắp giáng xuống, sợ mất trộm trang bị nên đành dỡ cả.
Cả đội nghỉ ngơi dưới tầng một, Trái Phải canh gác trước sau cửa, Khưu Thời và Hình Tất thì lên tầng hai.
Kệ hàng trên tầng hai đã được đẩy hết qua một bên, khu vực trống vẫn còn không ít dấu vết sinh hoạt, xem ra nhóm người nọ toàn thổi lửa nấu cơm ở đây.
"Tôi phải liên lạc với Lý Phong." Khưu Thời tựa kệ hàng rồi ngồi xuống đất, "Chuyện 'Rừng Rậm' dù thật hay giả cũng phải báo lại, đội Một và Ba đang ở gần chúng ta, không chừng cũng bị ảnh hưởng."
"Ừ." Hình Tất ngồi xuống bên trái anh.
"Anh ngồi bên này đi," Khưu Thời trỏ bên phải mình, "tôi muốn xem thử cái... hoa văn kia của anh."
Hình Tất đứng lên ngồi xuống bên phải anh.
Khưu Thời kết nối được với kênh cá nhân của Lý Phong, giọng y nhanh chóng vang lên qua tai nghe: "Đến rồi à?"
"Đến rồi." Khưu Thời nói, "Anh đừng hỏi, nghe tôi nói đã."
"Ừ." Lý Phong đáp.
"Trong vòng một tiếng nữa 'Rừng Rậm' có lẽ sẽ giáng xuống, không biết có lan đến Gầm Đá và Vườn Trúc không." Khưu Thời bảo, "Anh cứ báo cho họ nếu muốn, cũng chưa chắc 'Rừng Rậm' sẽ đến thật."
"Tin từ ai?" Lý Phong hỏi.
"Ông cụ lầu hai quán Đá Lớn." Khưu Thời nói.
"Cậu chờ tôi một chút, đừng ngắt." Lý Phong dứt lời thì đầu dây không còn âm thanh gì nữa, hẳn là đi sắp xếp chuyện thông báo cho đội Một và Ba rồi.
Chưa đến một phút sau, giọng Lý Phong vang lên lần nữa: "Các cậu có chỗ ẩn náu an toàn không?"
"Bọn tôi đang ở tầng hai siêu thị Cọ Ngựa." Khưu Thời đáp.
"Sét giáng thật thì xuống tầng một." Lý Phong nói.
"Ờ," Khưu Thời đồng ý, "chỗ anh không có ai nhỉ?"
"Không, nói đi." Lý Phong bảo.
"Thị trấn Cọ Ngựa không chỉ có ông cụ," Khưu Thời nói, "mà còn có gần hai trăm... người miễn dịch."
Bên Lý Phong im bặt, hai giây sau y mới thốt lên: "Nhiều thế á? Có chắc không?"
"Chưa xác nhận, nhưng tôi nhìn thấy cũng dăm ba mươi người rồi, tính nhẩm thì hẳn là trên trăm. Với cả," Khưu Thời nhỏ giọng, "theo lẽ họ là người miễn dịch nhưng trong máu họ toàn nấm thôi, lúc bọn tôi vào thị trấn có đánh bom chết vài người, máu đen thui."
"Tôi hơi sốc." Lý Phong nói, "Bọn họ là người cảm nhiễm tiềm ẩn à?"
"Không," Khưu Thời đáp, "nếu phải định nghĩa thì họ là nguồn cảm nhiễm, chính họ bảo 'Rừng Rậm' sắp giáng xuống, chắc là cảm nhận được đấy."
"Cho tôi nói chuyện với ông cụ." Lý Phong bảo.
"Được," Khưu Thời đáp, "nhưng có điều kiện."
"Nói." Lý Phong bảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!