Chương 4: Bốn mươi phút

Không để anh nói gì thêm, Hình Tất đã xách cổ áo túm anh dậy.

***

Khưu Thời dừng xe cạnh tảng đá bên dưới đường hầm, nếu Lý Phong thực sự gửi hàng qua theo danh sách của anh thì phải dùng chiếc xe này. Tuy xe thường kêu lạch cạch, xóc nảy liên tục khi lái nhưng động cơ vẫn cực kì mạnh, là chiếc cam nhông mã lực lớn họ dùng để chở xác.

Song con xe này chạy đất bằng thì ổn chứ không lên nổi lối vào đường hầm, chỉ có xe tải của nội thành

- ví như chiếc lát nữa giao hàng cho họ

- mới làm được điều đấy thôi, cơ mà người ta không xuống tận đây đâu.

Anh phải tự lên xuống thồ từng chuyến.

Việc này vốn gọi ai ra làm cũng được, nhưng giữa anh với Lý Phong có kha khá giao dịch cá nhân chứ không hoàn toàn là "công việc", nhỡ lại va phải chuyện gì không nên.

Trong đường hầm vọng lại tiếng động cơ, xe giao hàng đã đến.

Khưu Thời bắt đầu cho xe lên, hôm nay có nạn dân tới, dấu vết chạy lên trượt xuống vẫn hằn trên con đường đá vụn. Còn anh thì cực kì thảnh thơi trên con đường này, cứ cách dăm bước sẽ có một tảng đá lớn do nhóm Triệu Lữ cố ý dọn sạch, cán đúng tảng đầu tiên là có thể theo đấy lái tuốt lên trên.

Mọi khi lái được nửa chặng với vận tốc bình thường sẽ thấy xe hàng ra khỏi cửa hầm bên đây, nhưng lần này anh đã sắp đến đỉnh rồi mà xe vẫn chưa ra.

Chừng anh tăng tốc xem có vấn đề gì không, tiếng động cơ trong đường hầm lại thình lình tắt ngúm.

Thế mà không định rời hầm cơ.

Lửa giận của Khưu Thời tức thì xộc lên đầu, cái lũ Sở An sinh Xã hội này đi giao hàng mà cũng làm phách thế đấy.

Anh chần chừ hai giây rồi tăng tốc lao lên, quả nhiên trông thấy xe hàng đã tắt máy, đỗ gần lối ra bên này.

Tất cả các mặt của xe của Sở An sinh Xã hội đều trang bị bảo hộ, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy thấp thoáng bóng một người chứ không gì khác.

Người và xe giằng co một hồi, anh đành cất tiếng hỏi: "Thằng ôn nào đấy!"

Cửa xe bật mở nhưng không ai xuống.

Khưu Thời cũng im lặng theo, rảo bước tung chân đá cửa xe về.

"Rầm" một tiếng rõ to.

Khưu Thời toan vòng ra sau dỡ hàng, nhưng vừa đặt chân bước đã dừng phắt lại.

Chừng xoay người về đã cầm chặt con dao găm cài đùi trong tay, cửa sổ xe đang mở.

Nhìn từ kính chiếu hậu sẽ thấy trong buồng lái không có ai, thứ anh trông thấy ban nãy chỉ là một chiếc áo khoác được vắt trên lưng ghế.

Khưu Thời không hề do dự, đầu tiên mọp hẳn người xuống liếc gầm xe rồi sau đó bật người nhảy lên nóc xe.

Nóc xe trông cực kì bình thường, không có ai cũng không có bụi, được bảo dưỡng rất tốt.

Anh quỳ nửa người xuống nóc xe nghe ngóng, không bắt được tiếng động bất thường bèn từ từ đứng dậy đi một vòng trên nóc xe, vẫn chẳng thấy ai.

Tài xế mất tích rồi.

Anh nhìn ra đầu kia đường hầm, cũng chẳng có người.

Trong khoảng thời gian ngắn từ lúc xe tắt máy đến giờ, một tài xế kho bình thường của Sở An sinh Xã hội dù có bị ai chỉa súng vào đầu cũng chẳng chạy ra khỏi cổng bên kia đường hầm nổi.

Thế mà anh lại được tận mắt chứng kiến một vụ mất tích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!