Chương 37: Cảm ơn

"Tôi sống bên ngoài thế giới loài người."

***

Hình Tất trầm mặc nhìn anh, hai giây sau mới nhoẻn môi:

"Cậu để bụng mấy câu Triệu Lữ nói lắm đúng không?"

Cái đệt, Khưu Thời sửng sốt, anh nghe thấy à?

Ừ. Hình Tất đáp.

"Thực ra không để bụng lắm," Khưu Thời bảo,

"bọn tôi toàn nói chuyện kiểu đó, không vòng vo, nghĩ gì nói đấy."

"Không để bụng thì sao hiểu ngay ý tôi là câu nào."

Hình Tất hỏi.

Đỉnh đấy, Khưu Thời tặc lưỡi,

"gài tôi ngay khúc này."

Hình Tất im lặng cười cười.

Chuyện này ấy à, Khưu Thời chau mày,

"cũng không biết phải giải thích thế nào. Bảo không để bụng là do bọn tôi từ nhỏ tới lớn hay nhắc nhau như vậy, nhưng mãi chẳng ai yêu đương..."

Khưu Thời nói tới hai chữ nọ thì chà xát cánh tay:

"Cơ mà cũng có để bụng đấy, dù gì lần này nó nghiêm túc hơn trước đây nhiều, nói cứ như thật, đến mức tôi không biết phải tiếp lời thế nào."

Hình Tất cười rồi thở dài.

Sao vậy? Khưu Thời hỏi,

"Tôi không có phân biệt đối xử, với tôi thì cả hai đều là tình nghĩa sống chết."

Ừ. Hình Tất đáp.

"Tất nhiên cũng hơi khác," Khưu Thời đăm chiêu,

"nhưng tôi không biết phải diễn tả thế nào, một ông hoàng cướp lời, bậc thầy tư duy như anh không thể không hiểu nhỉ."

Tôi hiểu.

Hình Tất nói.

Thật hả? Khưu Thời hỏi,

"Cái 'hơi khác' này không đồng nghĩa với việc anh không quan trọng bằng nó đâu nhé."

Hình Tất bật cười: Tôi hiểu thật mà.

Thôi vậy. Khưu Thời thở dài, chống cánh tay ghé đến thơm một cái thật mạnh vào mặt Hình Tất, nghe vang hơn lần Triệu Lữ thơm anh hôm nay nhiều.

Hình Tất im lặng nhìn anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!