Chương 30: (Vô Đề)

"Nếu lịch sử buộc phải lặp lại mới có thể tiếp tục, thì cứ để nó lặp lại đi thôi."

***

Lúc Lý Phong tỉnh lại, trước mắt trắng xoá một màu. Đang không biết mình bị Viện trưởng Ngô mang đi làm thí nghiệm gì đấy hay thực sự ngất đi, gương mặt của Viện trưởng Ngô đã xuất hiện ngay trên đầu y.

Dậy rồi à?

Viện trưởng Ngô hỏi.

"Động vào đâu của tôi rồi?" Lý Phong hỏi.

Chả động đâu cả, Viện trưởng Ngô đáp,

"anh chỉ ngủ mất thôi mà?"

"Phải báo bên ngoài là tôi ngất vì mệt nhé." Lý Phong nói.

Thì báo thế đấy, Viện trưởng Ngô trỏ túi truyền dịch bên cạnh,

"treo cả dịch dinh dưỡng cho anh đây này."

Lý Phong ngồi dậy mới biết mình đang ở trong phòng thí nghiệm của Viện Bảo tàng chứ không phải bệnh viện.

Xem giờ mới nhận ra đã là chiều hôm sau rồi.

"Rắc rối rồi đây, tôi chưa liên lạc với Khưu Thời nữa." Lý Phong xuống giường.

"Khưu Thời từng liên lạc với anh." Viện trưởng Ngô bảo,

"Anh chưa tỉnh nên tôi nghe hộ rồi."

Họ sao rồi? Lý Phong hỏi ngay.

"Đang bắt đầu đưa Hồ Tiểu Lĩnh về," Viện trưởng Ngô đáp,

"Khưu Thời bị thương nhưng đã phẫu thuật ở Rừng Đông, không có vấn đề gì lớn, Hồ Tiểu Lĩnh cũng bị thương, cơ mà không nghiêm trọng."

Ờ, còn gì không?

Lý Phong cau mày,

"Sao Khưu Thời lại bị thương?"

"Làm gì chịu nói với tôi." Viện trưởng Ngô bảo.

Lâm Thịnh thì sao? Lý Phong hỏi tiếp.

"Về khoang ngủ đông rồi." Viện trưởng Ngô đáp.

Lý Phong sửng sốt: Tại sao?

"Thượng tá Từ nhận định còn một vài chi tiết đáng ngờ." Vẻ mặt Viện trưởng Ngô là lạ, có thể thấy ông không hề nghĩ thế.

Ví như? Lý Phong hỏi.

"Một vài hành động cô ta cho rằng dư thừa," Viện trưởng Ngô bảo,

"nhìn trời này, lúc về đi đường khác này, giết người quá tàn nhẫn này..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!