Hừ, tất nhiên là không đợi được rồi, lúc đó cô vừa mới rời khỏi phòng của Lục Sính Diên.
Đôi mắt Vi Cẩm Bằng đỏ ngầu, trên người nồng nặc mùi thuốc lá và rượu, chắc là thật sự cả đêm không ngủ.
Chết tiệt! Ở đây diễn trò tình cảm sâu đậm cái gì chứ, lúc lén lút cùng Lâm Hinh Nguyệt vào khách sạn sao không nghĩ đến ngày hôm nay, trong lòng Trần Hân dâng lên một trận buồn nôn.
"Không phải anh đã biết rồi sao? Còn giả vờ cái gì?" Trần Hân khinh bỉ liếc hắn ta một cái.
"Mẹ kiếp! Em dám cắm sừng tôi, nói mau tên đàn ông đó là ai?"
Vi Cẩm Bằng tức giận, hai tay dùng sức siết chặt cánh tay cô, khiến Trần Hân đau đớn.
"Vi Cẩm Bằng, anh bị thần kinh à! Chúng ta đã chia tay rồi được chưa, anh đừng xen vào chuyện của tôi!" Trần Hân ngẩng cằm lên, đôi mắt đầy tức giận nhìn Vi Cẩm Bằng.
Trên chiếc cổ trắng ngần tuy đã dán băng cá nhân, nhưng vẫn còn thấy rõ vết hôn đỏ.
"Ở bên tôi ba năm cũng không cho động vào, vậy mà lại đi ngủ với thằng đàn ông khác? Trần Hân, em giỏi lắm!"
"Chát" một tiếng, cái tát của Trần Hân giáng xuống mặt Vi Cẩm Bằng.
"Vi Cẩm Bằng, đồ đạo đức giả, anh có tư cách gì mà nói tôi? Anh và Lâm Hinh Nguyệt lén lút sau lưng tôi, coi tôi là đồ ngốc rất thích thú phải không?"
Vi Cẩm Bằng sờ lên mặt, càng thêm tức giận, kéo Trần Hân lại định hôn cô.
"Bíp bíp bíp" một tiếng còi xe chói tai vang lên, Trần Hân vội vàng thoát khỏi Vi Cẩm Bằng, quay người lại, sợ bị người quen nhận ra.
Một chiếc Cayenne màu đen, biển số Bân Thành 5 số 8, nhìn là biết giàu sang phú quý, bảo vệ mở cửa, chiếc xe chạy thẳng vào trường.
Chiếc xe đi ngang qua Trần Hân và Vi Cẩm Bằng, dừng lại bên đường, một người bước xuống từ ghế lái.
"Bằng Tử, cậu làm gì ở đây vậy?" Một giọng nam trầm ấm vang lên.
Trần Hân quay đầu lại nhìn, tim đập liên hồi.
Sao lại gặp anh ta ở đây?
Lục Sính Diên đeo kính râm, mặc một bộ vest đen cao cấp, áo sơ mi trắng bên trong, toát lên vẻ cấm dục xa cách.
Nhưng đó chỉ là bề ngoài, anh ta cuồng dã đến mức nào Trần Hân đã được trải nghiệm tận tường rồi.
Trần Hân cảm thấy toàn thân nóng ran, hai chân mềm nhũn, không khỏi đưa tay vịn vào tường để tránh mất mặt.
"Diên ca? Sao anh lại đến trường Trung học số 10?" Vi Cẩm Bằng tuy cao mét tám, nhưng đứng trước Lục Sính Diên vẫn thấp hơn nửa cái đầu.
"Có chút việc cần làm, sao vậy, đây là... đang cãi nhau với em dâu à?"
Lục Sính Diên khóe miệng hơi nhếch lên, tháo kính râm xuống, liếc nhìn Trần Hân đang co rúm một góc như đà điểu, lại nhìn sang dấu tay trên mặt Vi Cẩm Bằng, nói với hắn ta bằng giọng điệu đầy ẩn ý.
Vi Cẩm Bằng cười gượng gạo: "Chuyện nhỏ, không có gì."
Trần Hân cảm thấy nếu còn ở lại đây nữa thì mình sẽ chết tại chỗ mất, cô vội vàng xoay người bỏ đi.
"Này, Trần Hân, tôi còn chưa nói xong..." Vi Cẩm Bằng hét lớn về phía bóng lưng Trần Hân.
"Thôi đi, làm ầm ĩ ở đây xấu mặt lắm, đi nhanh đi!" Lục Sính Diên kéo tay Vi Cẩm Bằng đẩy ra khỏi cổng trường, phất tay chào hắn ta.
Vi Cẩm Bằng lòng không cam tâm nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải ấm ức bỏ đi.
Lục Sính Diên khẽ nhếch môi, xoay người bước vào trường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!