Chương 17: (Vô Đề)

Trần Hân tuy dáng người nhỏ nhắn, nhưng chỗ nào cần có cũng có, lại thêm làn da trắng nõn, càng thêm nổi bật, cảm giác mềm mại như nắm trong tay chỉ có anh là người có quyền phát ngôn nhất.

Lục Sính Diên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nuốt nước bọt, bàn tay trong túi quần bồn chồn nắm chặt rồi lại buông ra, sau đó rút ra vỗ mạnh vài cái lên vai Vi Cẩm Bằng.

"Có chuyện gì thì về nhà nói đi, ở nơi công cộng thế này trông chẳng ra làm sao cả!"

Nói xong liếc nhìn Trần Hân, vành tai đỏ ửng của cô lại khiến cổ họng anh có chút căng cứng. Anh nhanh chóng xoay người mở cửa, bước vào hành lang.

Trần Hân từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn anh, luúng túng chỉnh lại quần áo và tóc tai, rồi cũng xoay người chạy vào hành lang, đi vào phòng bệnh của Mạnh Khánh Như.

Mặt Vi Cẩm Bằng sa sầm lại như gan heo, đấm mạnh hai cú vào tường rồi đi xuống lầu.

Buổi trưa, Trần Hân xuống nhà ăn lấy cơm, trong thang máy tình cờ nghe thấy mấy cô thực tập sinh đang bàn tán điều gì đó.

"Đỗ Vũ Vi ngoài đời trông còn xinh hơn trên tivi nữa."

"Bạn trai cô ấy đẹp trai quá, nghe nói còn là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Lục thị."

"Là anh ta à? Anh ta chẳng phải là sao?"

"Ra là vậy! Hình như Đỗ Vũ Vi tự tử, nghe sư huynh nói là vào cấp cứu lúc 2 giờ sáng…"

Cuộc đối thoại lơ đãng lọt vào tai Trần Hân.

Cô tổng hợp lại những thông tin hữu ích, đại khái là Lục Sính Diên đưa Đỗ Vũ Vi tự tử đến bệnh viện.

Hóa ra tối qua anh nghe điện thoại trong thang máy rồi bỏ đi là vì Đỗ Vũ Vi tự tử. Trần Hân đột nhiên cảm thấy mình như kẻ thứ ba, trong lòng dâng lên một nỗi áy náy.

Nhưng nghĩ lại, cô cũng chẳng biết gì về thân phận của Lục Sính Diên, giữa hai người chỉ là mối quan hệ thuần túy. Nhớ lại thái độ mỉa mai của anh khi cô hỏi, cô tự nhủ mặc kệ anh ta có bao nhiêu người phụ nữ sống chết vì anh ta, liên quan gì đến cô.

Tuy nhiên, công bằng mà nói, Lục Sính Diên đã nhiều lần giúp đỡ cô. Ban đầu cô tìm đến anh cũng là vì muốn trả thù Vi Cẩm Bằng, phần nào cũng có ý lợi dụng anh. Điều này khiến Trần Hân có chút chột dạ, cô lấy tư cách gì mà cười nhạo anh, hai người bất quá cũng chỉ là kẻ đồng hội đồng thuyền thôi.

Mạnh Khánh Như đã làm xong các xét nghiệm toàn thân, kết quả đều đạt tiêu chuẩn. Sau khi hội chẩn, bác sĩ nói ca phẫu thuật ngày mai có thể tiến hành bình thường.

Trần Hân ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ. Buổi tối, cô mở giường gấp ngủ trong phòng bệnh, nhưng trong lòng chất chứa đủ thứ chuyện linh tinh, trằn trọc mãi không sao ngủ được.

Để không làm phiền Mạnh Khánh Như nghỉ ngơi, cô cầm điện thoại ra hành lang, ngồi trên ghế dài, mở tin nhắn Thẩm Giai Kỳ gửi ban ngày:

Thẩm Giai Kỳ: [Chị em, hôm qua đã mở khóa tư thế mới chưa?]

Trần Hân lại nhớ đến khuôn mặt đầy d*c v*ng và cơ bắp cuồn cuộn của Lục Sính Diên trong khách sạn, không nhịn được sờ lên má mình, lại bắt đầu nóng ran.

Muốn chia sẻ với Thẩm Giai Kỳ nhưng lại thấy ngại, gõ vài chữ rồi lại xóa đi.

Đột nhiên có một lời mời kết bạn trên WeChat.

Cô mở ra xem, một người bạn mới tên là "Y", đối phương "thêm bạn bè qua tìm kiếm số điện thoại". Trần Hân nhấn vào "Chấp nhận", đối phương gửi đến một tin nhắn chào hỏi:

[Lục Sính Diên]

Hóa ra là anh!

Trần Hân bấm vào ảnh đại diện của anh, là một con sói tuyết, rất phù hợp với khí chất của anh. Trang cá nhân chẳng có gì, giống như cô, Trần Hân bình thường cũng không thích đăng bài lên mạng xã hội.

Đối phương nhanh chóng gửi tới một tin nhắn:

Lục Sính Diên: [Vi Cẩm Bằng không làm khó cô chứ?]

Trần Hân: [Không có, cảm ơn Lục giáo sư đã giúp đỡ!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!