Chương 13: (Vô Đề)

Lục Sính Diên sẽ không buông tha cho cô, nụ hôn cuồng nhiệt ập đến.

Hôn đến khi cô mềm nhũn vô lực, thân thể như hóa thành một vũng nước.

Lời nói đứt quãng trong miệng Trần Hân nghe như tiếng mèo kêu:

"Lục...... Lục giáo sư...... điện...... điện thoại……"

"Kệ nó đi!" Lục Sính Diên gầm nhẹ một tiếng.

Giữa mây mưa, Trần Hân đã mất kiểm soát, hoàn toàn sa ngã.

Tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên, dường như trở thành nhạc đệm của bọn họ, Trần Hân cảm giác thân thể và linh hồn của mình đã tách rời......

Không biết qua bao lâu, mọi thứ đã lắng xuống, lúc này đã là rạng sáng.

Trần Hân co người lại, khóe mắt tuôn ra nước mắt sinh lý, cảm giác ngứa ngáy sâu trong lòng khiến thân thể cô vẫn còn run rẩy.

Lục Sính Diên liếc nhìn cô đầy dấu vết, nhếch môi, hài lòng đứng dậy, bước qua mớ hỗn độn trên mặt đất, đi thẳng vào phòng tắm.

Đợi anh ta tắm rửa xong đi ra, Trần Hân đã dậy, đang mặc váy trước gương, đưa tay ra sau lưng kéo khóa.

"Sao vậy? Lại định chuồn êm à?"

Lục Sính Diên đi đến phía sau cô, đưa tay kéo khóa váy lên giúp cô, hơi ấm và mùi hương gỗ thoang thoảng trên người anh ta vừa tắm nước nóng bao phủ lấy cô, Trần Hân hơi choáng váng, đầu ngón tay anh ta khẽ lướt qua lưng cô, cô nổi da gà.

Anh ta nhìn chằm chằm vào xương b/ướm xinh đẹp của cô, có chút muốn chạm vào, nhưng thấy cô nổi da gà, không khỏi bật cười.

Trần Hân nhìn trong gương, Lục Sính Diên chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, tám múi cơ bụng hiện rõ mồn một trước mắt, giọt nước trên tóc nhỏ xuống người anh ta, chảy dọc theo những đường nét săn chắc.

Phải thừa nhận người đàn ông này quả thực là cực phẩm, đúng như Thẩm Giai Kỳ đã nói, đích thực là niềm vui nhân gian, nhưng quan hệ giữa bọn họ là gì, Trần Hân rõ hơn ai hết:

"Không gây thêm phiền phức cho đối phương chẳng phải là đạo đức cơ bản sao?"

"Trần lão sư cũng khá sành sỏi đấy nhỉ!" Lục Sính Diên nhếch môi, nói đầy ẩn ý.

Trong lòng anh ta chẳng phải là đang coi thường tôi sao? Không sao cả, mỗi người một nhu cầu mà! Trần Hân thu hồi ánh mắt tham luyến, xoay người cầm áo vest đưa cho anh:

"Áo khoác đã giặt rồi, cảm ơn anh!"

Khi nhận lấy, người đàn ông cố ý dùng tay khẽ v**t v* mu bàn tay cô.

Trần Hân lại cảm thấy một luồng hơi ấm lan khắp toàn thân, vội vàng rụt tay lại.

Lục Sính Diên khẽ nhếch môi, đôi mắt trong veo sáng ngời.

"Tôi đưa cô về!"

Người đàn ông tiện tay cầm chiếc áo sơ mi trắng trên ghế sô pha khoác lên người, rồi lại mặc quần tây vào.

Trần Hân lấy điện thoại trong túi ra xem, không có cuộc gọi nhỡ nào, hẳn là của Lục Sính Diên lúc nãy.

Lục Sính Diên cài loạn mấy cúc áo sơ mi, trên nốt ruồi ở yết hầu còn lưu lại một vòng dấu đỏ do Trần Hân dùng sức m*t vào.

Trần Hân nóng mặt, quay đầu đi, cô không hiểu sao mình lại mê mẩn cơ thể của người đàn ông này đến vậy.

Người đàn ông nhanh chóng k** kh** q**n tây, vai rộng eo thon, tỷ lệ vàng hoàn hảo hiện ra trước mắt, quả nhiên là mặc đồ thì gầy c** đ* thì có thịt.

1 giờ sáng, đầu xuân ở Hải Thành vẫn lạnh thấu xương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!