Sau khi Tình Dã cầm lấy áo khoác, thì hai người đàn ông đứng đối diện anh mới phát hiện ra Hình Võ quen biết cô gái xinh đẹp này, vì vậy bèn mỉm cười với cô, Tình Dã quay sang gật đầu với bọn họ rồi bước vào Huyễn Đảo.
Một trong số hai người nói: "Này, Võ tử, cậu quen một cô gái xinh đẹp như vậy từ khi nào thế?"
Người còn lại chen vào: "Người yêu cậu hả?"
Hình Võ không đáp lại.
Một lúc sau, Tình Dã nghe thấy tiếng ống bô lớn bên ngoài cửa tiệm Huyễn Đảo, chiếc xe thể thao đã rời đi. Hình Võ vừa vào nhà thì Lý Lam Phương kêu anh đi chặt xương sườn, nên anh đã đi thẳng ra sân sau.
Tình Dã nhìn anh rồi đi theo, Hình Võ rửa sạch và lau khô tay, anh vừa liếc mắt nhìn Tình Dã đang đứng dựa bên cửa vừa cầm dao thái đồ ăn lên, Tình Dã cầm hộp sữa vừa hút vừa nhìn anh chằm chằm, sau đó thử thăm dò, hỏi: "Hai người bạn của anh từ Thượng Hải đến à?"
"Ừm." Hình Võ đáp lại ngắn gọn bằng một từ.
"Làm ăn khá phết nhỉ."
Hình Võ không lên tiếng, con dao chặt xuống thớt phát ra một tiếng "cạch".
Tình Dã đi thẳng vào vấn đề: "Bọn họ cố ý đến tìm anh phải không?"
"Cạnh", Hình Võ lại chặt đứt một miếng sườn, rồi quay đầu nhìn về phía Tình Dã, cô cắn ống hút, nói: "Đến tìm anh tham gia vào đội thể thao game sao?"
Hình Võ cứ thế nhìn cô chằm chằm vài giây: "Gọi tôi đi thi đấu chuyên nghiệp."
Tình Dã mím môi nhìn anh: "Anh trả lời thế nào?"
"Bảo họ về đi."
Tình Dã lập tức cau mày: "Tại sao lại thế?"
"Chẳng tại sao cả."
Hình Võ lại giơ dao lên, Tình Dã cắn cắn môi, tiến đến nói với anh: "Tôi nghe Tóc vàng hoe nói, trước đây bọn họ đã từng đến tìm anh, anh cũng vì chuyện đó mà cãi nhau với người nhà, vậy tại sao lại không kiên trì đến cùng chứ?"
Hình Võ vẫn chặt xương sườn mà không đáp lại, Tình Dã có chút vội, bèn đặt hộp sữa xuống: "Hình Võ, anh có cam tâm không? Cam tâm sống cả đời tại nơi chật hẹp này? Tôi không tin rằng anh sẽ cam tâm, tất cả mọi người ở đây đều biết anh tên là Thư Hoàng, mười tuổi đã có thể đánh bại những tuyển thủ chuyên nghiệp, trời sinh ra anh vốn dĩ sẽ kiếm cơm bằng việc đó, chứ không phải để bị chôn vùi tại nơi đây, rồi cúi đầu trước cuộc sống, tại sao ai ai cũng nghi ngờ anh nhưng đến cả bản thân anh cũng lại nghi ngờ chính mình chứ?"
"Tôi không tin rằng anh không muốn ra ngoài, tôi không tin rằng anh không nhiệt huyết với nghề đó, nếu anh có thể buông bỏ, thì tại sao lại vẫn để ý đến những tin tức kia như vậy? Thậm chí còn không bỏ lỡ một trận thi đấu trực tiếp nào, anh nói thử tôi nghe xem!"
"Cạnh" một tiếng, con dao của Hình Võ chém mạnh lên thớt, khi anh quay sang, ánh mắt trông vô cùng kinh hãi, lạnh lùng nhìn cô, nói: "Việc của tôi không cần cô lo."
Tình Dã đột ngột nâng cằm lên, gằn từng chữ một: "Tôi cứ lo đấy!"
Đôi mắt sắc bén của Hình Võ tối sầm lại, anh bỗng trầm giọng hỏi ngược lại cô: "Tôi đi rồi thì bà nội tôi phải làm thế nào? Nếu không thấy tôi, một tuần bà cũng chẳng thèm ăn cơm, mẹ tôi nữa, mẹ tôi sẽ ra sao? Một người bốn mươi tuổi rồi mà suốt ngày chỉ biết ồn ồn ào ào, hễ gặp phải chuyện gì là đ! t mẹ lại đòi sống đòi chết, bản thân mình còn lo chẳng xong thì sao tôi có thể hy vọng bà ấy sẽ chăm sóc cho bà nội chứ?"
"Cô tưởng rằng có thể dựa vào ba tôi hả? Nếu trông cậy vào ông ta thì cả nhà chúng tôi đã chết đói từ lâu rồi! Vậy mà tôi lại cứ thế rời đi, tôi hỏi cô, hai người họ sẽ phải làm thế nào?"
Hốc mắt Tình Dã lập tức đỏ bừng, cô nhìn anh thật sâu, giọng nói run run: "Vậy còn em thì sao?"
Thời khắc đó, Hình Võ đã ngơ ngác nhìn cô, tất cả lời muốn nói đều nuốt sạch xuống bụng, trong mắt chỉ còn lại nỗi u buồn của cô. Tình Dã quay người ra khỏi phòng bếp, đi thẳng lên lầu, cô đóng cửa phòng lại, rồi cứ thế yên lặng ngồi xuống bàn học, mở bài tập ra, sau đó cầm bút nhưng không hề viết. Cô thất thần ngồi đó, dường như có thể lập tức hiểu được ánh mắt kiên quyết của Răng nanh.
"Nếu như anh ấy lựa chọn thành công, thì hai năm trước đã đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp rồi, không phải ai cũng lựa chọn thành công mà chẳng hề đắn đo như cô. Cô không hiểu khi một người lựa chọn thành công sẽ phải bỏ ra cái giá đắt thế nào, chẳng một ai lại muốn mang cái ô uế của mình ra phơi bày trước mặt người khác."
"Chúng ta có thể đánh cược, cô không thể kéo anh ấy đi."
Một lần nữa, những lời nói này lại đột nhiên đập vào trái tim Tình Dã, cuối cùng cô đã hiểu cái giá mà Hình Võ phải bỏ ra, đó là người nhà của anh, là bà nội một tay nuôi nấng anh lên người, ngoài người mẹ không thể trông cậy ra, thì có lẽ còn do bản thân anh không thể lên tiếng, tất cả những thứ này đều là cái giá cho sự thành công của anh, anh không còn đường lui.
Tình Dã chợt bật khóc, cô cảm thấy mình đang đứng trong một chiếc lồng với bốn bức tường, chẳng có lối thoát, như thể tại một khoảnh khắc nào đó, cô chợt hiểu được thái độ lầm lì cùng ánh mắt nhạt nhoà của Hình Võ, không phải anh không quan tâm, mà là do cuộc sống không cho anh có quyền lựa chọn, vì vậy anh tình nguyện gạt bỏ mọi lợi thế của mình để hoà nhập vào nơi mà bản thân đã bén rễ.
Cảm giác này khiến Tình Dã vô cùng khó chịu, hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu cô, anh đứng giữa đầm lầy và không ngừng chìm xuống, có vô số những bàn tay đang lôi kéo anh xuống vực sâu tăm tối, sau đó… Anh đã lựa chọn nhắm mắt để cơ thể mình chìm xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!