Nửa giờ sau, Hình Võ nằm trên ghế tựa trong phòng sau của Thuận Dịch, Răng nanh ngồi phía đối diện, Xăm hoa thì ném cho mỗi người họ một điếu thuốc.
Hình Võ đón lấy, cúi đầu châm lửa, Răng nanh gài điếu thuốc lên tai, thẳng thừng nói: Anh nghĩ gì thế?
Hình Võ nhàn nhạt hút một hơi thuốc, rồi hỏi ngược lại: Nghĩ gì là nghĩ gì?
Răng nanh nhếch khóe miệng:
"Nghe Tóc vàng hoe trong trường anh nói rằng thành tích học tập của cô ấy rất tốt, còn dự định ra nước ngoài nữa."
Ừm. Hình Võ búng búng tàn thuốc, gương mặt không chút biểu cảm.
Răng nanh cúi người, đặt hai cánh tay lên đầu gối:
"Em nói câu này không phải vì chị gái mình, anh cũng chẳng phải người hồ đồ, cho dù là vì muốn tốt cho cô ấy, thì anh cũng không nên động vào mới phải."
"Tôi đâu có động vào cô ấy."
Hình Võ ngước lên nhìn anh ta chằm chằm.
Ánh mắt Răng nanh liếc quanh khuôn mặt Hình Võ:
"Vậy anh dự định thế nào? Trải qua một cuộc tình trong sáng với cô ấy hả? Hay là giữ cô ấy ở lại đình Trát Trát?"
Hàng lông mày của Hình Võ nhíu chặt:
"Trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới việc giữ cô ấy lại, mà bản thân cô ấy cũng sẽ không vì bất cứ ai mà ở lại."
Xăm hoa ngồi bên cạnh, càng nghe càng mơ mang, bèn chen vào:
"Vậy anh Võ, ý của anh là gì? Anh ra nước ngoài cùng cô ấy sao?"
"Tôi sẽ chẳng đi đâu hết."
Hình Võ ấn mạnh, dập tắt đầu thuốc.
Răng nanh lắc đầu thở dài một tiếng, nhưng không lên tiếng, là anh em bao nhiêu năm nay, tình hình của Hình Võ ra sao anh ta rõ hơn ai hết.
Tối hôm đó, Hình Võ không về nhà, sáng hôm sau Tình Dã vẫn đi học như thường lệ, cả buổi sáng Hình Võ không đến trường, đến giờ tan học, cô đã định nhắn tin cho anh mấy lần, hỏi anh đang ở đâu, hay tối qua có xảy ra mâu thuẫn gì với nhóm Răng nanh không, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng lại xoá đi.
Vốn dĩ Tình Dã tưởng rằng ngày hôm nay anh sẽ không xuất hiện, nào ngờ đến tiết học thứ ba buổi chiều, khi sắp hết giờ, thì anh lại đủng đỉnh đi vào từ cửa sau, vừa ngồi xuống, Tình Dã đã quay đầu lại hỏi:
"Giờ này rồi mà anh còn đến làm gì?"
Hình Võ mở miệng, nói bằng khẩu hình: Đón cô.
Khuôn mặt Tình Dã thoáng hiện nét ửng hồng vì bất ngờ, cô lập tức quay người lên, cúi đầu vào làm bài.
Sau khi tan học, Tình Dã dẫm lên chiếc xe thăng bằng, lúc thì lướt qua trước mặt Hình Võ, lúc lại trượt về đi song song với anh, rồi hỏi:
"Tại sao anh không đi học cho đàng hoàng tử tế?"
Hình Võ cúi đầu, dưới ánh hoàng hôn, các đường nét gương mặt anh tươi sáng, rõ ràng, lộ ra vài phần khó đoán:
"Đi học tử tế rồi sao nữa? Ở đây không có trường đại học."
Bánh xe thăng bằng lặng lẽ trượt trên mặt đất, Tình Dã không lên tiếng, nhưng cô hoàn toàn hiểu. Ở đây không có trường đại học, muốn học lên đại học thì phải đi nơi khác, nhưng nếu trước đó có thể rời khỏi đình Trát Trát thì hiện tại anh cũng chẳng cần phải dùng kỳ thi đại học để chứng minh bản thân.
Vì vậy, hai từ đi học ấy vô cùng mâu thuẫn đối với anh, đây không phải con đường thoát thân của Hình Võ, anh và cô không giống nhau, anh chẳng thể thoát khỏi cuộc sống hiện tại bằng việc học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!