Hình Võ thò đầu tới liếc nhìn, trên màn hình điện thoại của Tình Dã là bức ảnh chụp một cô gái đang dựa vào người một chàng trai, tuy rằng Hình Võ không biết cô gái trong ảnh, nhưng chàng trai kia thì anh đã từng nhìn thấy, cũng chính là người gửi thùng đồ chuyển phát nhanh này tới đây.
Hình Võ thấy bộ dạng sững sờ của Tình Dã, đột nhiên siết chặt hàm răng, nói: Cô…
Lời nói còn chưa kịp ra đến miệng, thì Tình Dã đã nhanh chóng khoá màn hình điện thoại, thuận tay nhặt chùm chìa khóa bên cạnh lên để rạch chiếc thùng giấy cứng, cô lấy vài thứ trong đó ra và nói với Hình Võ:
"Tôi phải học bài rồi."
Hình Võ không lên tiếng, chỉ đứng bên cửa nhìn Tình Dã chằm chằm, gương mặt cô không chút gợn sóng, chỉ lấy đồ ra đặt lên bàn học kế bên cửa sổ, sau đó lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống, rồi cầm bút vùi đầu vào viết.
Căn phòng yên tĩnh như thể tiếng gió ngoài cửa sổ cũng đã biến mất, bóng lưng cô trông có chút gầy gò, lạc lõng, cứ như vậy cô đơn ngồi bên cửa sổ, Hình Võ nhìn rất lâu, sau đó mới ra ngoài và đóng cửa phòng lại.
Đến hơn mười hai giờ, Lý Lam Phương đã ngủ từ sớm, Hình Võ nằm trên sofa cũng đã rơi vào trạng thái mơ màng, TV vẫn còn bật sáng, lúc này đang phát bản tin đêm.
Trong cơn mê man, dường như Hình Võ nghe thấy tiếng ai đó xuống lầu, anh khẽ hé mở mắt nhìn vào trong phòng, phát hiện cửa phòng anh không biết đã mở từ khi nào, rồi lại nghe thấy tiếng đóng mở tủ lạnh bên dưới.
Anh ngồi dậy, vừa bước xuống dưới lầu thì nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang ngồi ở ngưỡng cửa ra sân sau, tay cầm lon bia, ngước lên nhìn vầng trăng khuyết, bóng dáng ấy như in vào khung cửa hẹp, hướng lên bầu trời sao chỉ thuộc về một mình cô, cô đơn và chật vật.
Hình ảnh ấy cứ thế khắc sâu vào tâm trí của Hình Võ, rất lâu sau vẫn không thể dứt ra được, anh chợt nhớ đến những lời Lý Lam Phương từng nói vào ngày đầu tiên khi Tình Dã tới đây.
"Mẹ con bé vừa qua đời, ba thì ngồi tù, rất tội nghiệp, bây giờ con bé chỉ trông cậy được vào chúng ta thôi."
Khi đó, Hình Võ hoàn toàn không có bất cứ cảm giác gì với câu nói này, chỉ như thể đang nghe một câu chuyện xảy ra với người không quan trọng nào đó, nhưng lúc này, thời khắc nhìn thấy bóng lưng Tình Dã, anh lại thấy có chút ngột ngạt, nặng nề.
Tình Dã cầm lon bia, ngửa đầu lên uống một ngụm, đột nhiên nghe thấy tiếng bật lửa tạch tạch sau lưng, cô quay đầu, lại trông thấy Hình Võ đang dựa người phía sau cánh cửa, ngọn lửa châm điếu thuốc loé sáng, anh hút một hơi, sau đó cúi đầu nhìn cô:
"Tôi tưởng học sinh giỏi sẽ hiểu đạo lý của việc mượn rượu giải sầu càng sầu thêm?"
Tình Dã nở nụ cười giễu cợt, rồi đưa lon bia đến cho anh: Uống cùng tôi đi.
Ánh mắt Hình Võ lộ vẻ ngạc nhiên, anh nhìn xuống lon bia vừa được đưa tới trước mặt mình, nhìn nó chằm chằm có chút không chắc chắn, dù sao thì cô cũng uống nó rồi và hình như mối quan hệ của bọn họ chưa thân thiết đến mức có thể uống chung một lon bia.
Tình Dã mím khoé môi, tỏ vẻ bất mãn:
"Đàn ông đàn ang mà lại để ý mấy việc này hả?"
Hình Võ mỉm cười, đón lấy lon bia, Tình Dã dịch sang một bên nhường cho anh một nửa chỗ trống, Hình Võ ném điếu thuốc trên tay đi rồi khoanh chân ngồi xuống bên cạnh.
Ngưỡng cửa chật hẹp, hai người gần như ngồi sát, cánh tay thỉnh thoảng lại va vào nhau khiến Hình Võ có chút mất tự nhiên, nhưng dường như Tình Dã lại hoàn toàn không để ý đến chi tiết này, tinh thần cô không thoải mái, cũng có thể còn kèm theo nỗi buồn, tóm lại cụ thể tâm trạng của cô ra sao, Hình Võ không thể đoán được.
Anh đưa lon bia lên miệng, nghĩ tới việc vừa rồi Tình Dã đã uống, khiến trong lòng dâng lên thứ cảm giác khác lạ, nên vô tình liếc nhìn sang đôi môi nhỏ nhắn căng bóng của cô, yết hầu anh khẽ cuộn, sau khi uống một ngụm lại đưa lon bia cho Tình Dã, đồng thời vờ như thản nhiên hỏi: Thất tình rồi hả?
Tình Dã khinh khỉnh cầm lấy lon bia:
"Thất tình với đéo ai thế?"
"Cái người tên là Mạnh Duệ Hàng."
Tình Dã nhìn sang Hình Võ, phát hiện anh lại khá rõ sự tình, đến tên người ta cũng nhớ, nên không khỏi bật cười, rồi đặt miệng vào vị trí mà Hình Võ vừa uống, uống một ngụm và nói với anh:
"Cậu ta không phải là bạn trai của tôi."
Hình Võ vừa đón lấy lon bia, kết quả lại nghe thấy cô nói thêm:
"Chính xác mà nói thì tôi chỉ có hôn ước với cậu ta thôi."
… Tay của Hình Võ chợt đông cứng, anh nghiêng đầu nhìn sang, có cả hôn ước luôn rồi? Bọn họ mới bao nhiêu tuổi chứ?
Tình Dã chống hai tay ra sau, thở dài một hơi, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao: "Tôi nghĩ không ra, cậu ta ấy mà, từ thời tiểu học đã luôn lẽo đẽo theo tôi, lên cấp hai còn tỏ tình với tôi, nói rằng sau này muốn cưới tôi làm vợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!